Sau khi ăn tối, trong phòng khách.
Hứa Cảnh Minh và Lê Miểu Miểu ngồi trên ghế sô pha, bọn họ đang ăn hoa quả sau bữa cơm, cả hai người đều nhìn vào tiết mục trên màn hình cảm biến.
“Anh đường đường là cao thủ cấp Thần, thời gian mỗi ngày ở trong thế giới ảo lên tận 16 tiếng, mà em nhiều nhất cũng chỉ có mười giờ.”
Lê Miểu Miểu ăn nho rồi nói thầm: “Anh nên đi theo chăm sóc em nhiều hơn, đừng cứ đắm chìm ở trong thế giới ảo mãi.”
“Không phải anh đang chăm sóc em sao?”
Hứa Cảnh Minh cười nói: “Hơn nữa, anh tin tưởng với thiên phú của Miểu Miểu, chắc chắn em sẽ đạt tới cấp Diệu Nhật sớm thôi. Khi đó, tuyến thời gian ở thế giới ảo của em có thể đạt tới 12 giờ rồi.”
“Cấp Diệu Nhật? Quá khó rồi.”
Lê Miểu Miểu bất đắc dĩ nói: “Mỗi ngày em đều vất vả luyện tập thân pháp và kiếm pháp. Nhưng khi đạt tới cấp Ngân Nguyệt hai mươi sao, muốn thắng được một trận thì đã thua hai trận! Em thấy khó quá đi.”
“Chỉ cần ba mươi sao là đã đầy cấp Ngân Nguyệt rồi, cũng nhanh thôi mà.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Hơn nữa, chiến lực cơ sở của em cũng chưa đạt tới ngưỡng của cấp Diệu Nhật, không nên quá vội vã. Hàng ngày, anh sẽ dạy em vài giờ, anh tin rằng, chiến lực cơ sở của em sẽ tăng đến bốn trăm chỉ trong một tháng nữa.”
“Trong một tháng?”
Vẻ mặt Lê Miểu Miểu đau khổ.
“Nếu em cố gắng hơn thì có lẽ chỉ cần nửa tháng là đủ.”
Hứa Cảnh Minh cười nói: “Luyện tập kỹ năng thực chiến ở thế giới ảo, có thể tiến bộ nhanh hơn lúc trước rất nhiều đó.”
Chỉ khi đạt tới cảnh giới của hắn ở hiện tại, thì sẽ rất khó để tiến bộ hơn nữa.
“Đúng rồi, cuối cùng thì Lôi Vân Phóng cũng tham gia chiến đấu cấp Thần.”
Lê Miểu Miểu nói: “Trận chiến này quá đột ngột, phía chính phủ cũng không kịp phát trực tiếp. Nhưng mà chúng ta có thể xem video phát lại, anh có xem không?”
“Không xem.”
Hứa Cảnh Minh lắc đầu cười nói: “Sau khi anh chuẩn bị logout thì sẽ xem chung với em.”
“Xí.”
Lê Miểu Miểu bĩu môi, vẫn thao tác trên màn hình cảm biến, chương trình phát trên màn hình cảm biến đã trở thành video chiến đấu.
“Ba cao thủ truyền kỳ của thế giới võ thuật của Trung Quốc, Thiết Liên Vẫn đã ra tay vào ngày mở cửa đầu tiên của thế giới ảo, Liễu Hải xuất chiến vào ngày thứ ba, Lôi Vân Phóng xuất chiến vào ngày thứ bảy.”
Lê Miểu Miểu thở dài. Vào lúc này, trên video xuất hiện mười người đang lựa chọn vũ khí trang bị cho trận chiến, nhưng sau khi nhìn thấy Lôi Vân Phóng, sắc mặt của chín người còn lại có vẻ hơi sợ hãi.
“Tiền bối Lôi Vân Phóng, thực ra năm nay ông ấy chỉ mới năm mươi sáu tuổi, trẻ hơn sư phụ của anh rất nhiều. Nhưng ông ấy đã tham gia cuộc thi võ thuật thế giới lần thứ ba, và ông ấy rất có kinh nghiệm trong giới võ thuật. Bởi vì ông ấy đã tham gia cuộc thi võ thuật là lúc cơ thể của ông ấy ở trạng thái đỉnh cao, thực lực được thể hiện ra còn mạnh hơn cả sư phụ.”
Hứa Cảnh Minh cũng nói: “Ông ta là bức tường thành của giới võ thuật, được người người công nhận là người mạnh nhất Trung Quốc.”
Dù sao sư phụ Liễu Hải cũng đã già rồi. Còn tiền bối Lôi Vân Phóng thì có cơ hội tham gia đấu trường thế giới ở độ tuổi 2-30, đương nhiên có thể thi triển thực lực mạnh hơn rất nhiều.
Lê Miểu Miểu gật đầu: “Em biết, tiền bối Lôi Vân Phóng là một trong ba vị vua trong giới võ thuật thế giới.”
“Đúng thế.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu, “Trong ba mươi năm qua, ba tuyển thủ chói sáng nhất trong cuộc thi võ thuật thế giới gồm có Lôi Vân Phóng của Trung Quốc chúng ta, Que Saint Mills của liên bang Hoa Kỳ và Alan Amelenko của Vương quốc Rakshasa. Bọn họ là còn được gọi là ba vị vua của giới võ thuật, chỉ cần ba người này tham gia thi đấu bất kỳ cuộc thi võ thuật nào, bọn họ đều có thể dễ dàng đè bẹp đối thủ khác. Trong giới võ thuật có câu nói … Chỉ có vua mới có thể đánh bại vua!”
“Ví dụ, Lôi Vân Phóng và Que Saint Mills, có thắng có thua!”
“Que Saint Mills và Alan Amelenko cũng đã từng có thắng có thua!”
“Cũng chưa từng có ai khác đánh bại được ba vị vua này.”
Hứa Cảnh Minh thở dài nói: “Khi ba vị vua này ở đỉnh cao phong độ họ có thể dễ dàng áp đảo các đối thủ khác với khoảng cách có thể nhìn thấy được. Đây là điều mà các tuyển thủ khác khó có thể làm được.”
Hứa Cảnh Minh vừa nói mà cũng vừa theo dõi trận chiến trên màn hình cảm biến, trận chiến này diễn ra ở bản đồ ‘đất tuyết”.
Trong mảnh đất tuyết rơi mênh mông.
Khuôn mặt Lôi Vân Phóng trở nên nghiêm nghị với vết sẹo dài bên trên .Ông ta mặc quần bình áo thường, mang theo hai thanh đao, ông ta đi trên tuyết với bộ pháp kỳ dị.
Vèo.
Một mũi tên bay đến, nhưng nó chỉ trúng vào tàn ảnh chuyển động của Lôi Vân Phóng.
“Trong ba vị vua, Lôi Vân Phương là người có thân pháp rất mạnh ,cũng là kẻ có thân pháp đáng sợ nhất trong giới võ thuật thế giới.”
Hứa Cảnh Minh quan sát kỹ, Lôi Vân Phóng đang đi trên tuyết, đột nhiên nhìn thấy kẻ địch từ phía xa , tốc độ của hắn tăng lên đột ngột, hóa thành một tàn ảnh mờ ảo đuổi gϊếŧ qua đó.
Kẻ địch hoàn toàn không thể chạy thoát. Vì vậy, ba người kia lập tức liên kết đối phó với Lôi Vân Phóng, đồng thời có một Thần Tiễn Thủ bí mật phóng ra một mũi tên!
“Dưới tình huống bình thường thì nên đuổi gϊếŧ Thần Tiễn Thủ trước.”
Lê Miểu Miểu cảm thán: “Tiền bối Lôi Vân Phóng lại trực tiếp tấn công đánh gϊếŧ về phía ba người kia, hoàn toàn không để ý tới tThần Tiễn Thủ đang ẩn nấp.”
“Quá tự tin.”
Hứa Cảnh Minh cảm thán, sau đó hắn nhìn thấy Lôi Vân Phóng hóa thành tàn ảnh, nhanh chóng chạy tới trước mặt ba người chơi cấp Thần kia. Chỉ sau vài bước, ông ta đã len lỏi vào đội hình kẻ địch, ánh đao lóe lên.
Ba vị cao thủ kia cấp Thần đều ngã xuống. Người bị dao đâm vào cổ họng, người thì bị quét qua áo giáp trên ngực, tất cả mọi người đều bị gϊếŧ.
“Gϊếŧ cao thủ cấp Thần cứ như đang băm rau dưa vậy.”
Lê Miểu Miểu nói: “Cảnh Minh, nếu so anh với ông ấy thì như thế nào?”