“Sư phụ nói rồi, thân thể như nước, khi tâm linh và cơ thể dung nhập lại một chỗ, cảm ứng được từng chỗ thì việc gì cũng sẽ thuận buồn xuôi gió.”
Liễu Hải nói: “Khi suy nghĩ của con dung nhập vào cơ thể thì thân thủ của con mới có thể nhanh hơn được.”
Hứa Cảnh Minh có chút đăm chiêu.
Khả năng kiểm soát cơ thể của hắn chưa đạt tới cảnh giới của sư phụ, nhưng hắn hiểu được ý tứ của sư phụ.
“Kiểm soát được tốc độ, không chỉ là phòng ngự mà cũng là tấn công. Đặc biệt là sau này khi chiến đấu với tổ đội năm người, mỗi người có thể kiểm soát tốc độ, thì có thể biến tốc độ của đối phương… Thành yếu tố phụ trợ của chính mình chiến đấu. Mỗi người sẽ giống như quân cờ của con, thực lực của con tự nhiên sẽ trở nên mạnh hơn rất nhiều.”
Liễu hải nói: “Để có thể đạt tới cảnh giới của ta, đầu tiên là luyện được thân thể như nước, khi suy nghĩ vừa hiện thì cơ thể cũng phải chuyển động theo! Nếu không thể nhìn ra sự biến hoá trong tốc độ của đối phương, con sẽ không theo kịp sự thay đổi đó, đương nhiên sẽ thua rồi.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu khẽ.
“Ta phải động trước khi địch động, thuận theo rồi kiểm soát nó, nếu nghịch lại thì phải gϊếŧ.”
Liễu Hải mỉm cười nói: “Đây cũng là mục tiêu theo đuổi của Thái Cực quyền.”
“Đây là cảnh giới của sư phụ sao?”
Trước đó, Hứa Cảnh Minh chỉ biết khả năng chiến đấu của sư phụ mạnh hơn mình, thậm chí mạnh hơn cả những người trong đội tuyển quốc gia, nhưng mạnh hơn bao nhiêu thì không biết. Cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu rõ.
“Vi thân thể của ta đã quay lại thời kỳ đỉnh phong, nên mới có thể thật sự thi triển nguồn lực của bản thân.”
Liễu Hải nói: “Ta dạy con hai điều, một là kiểm soát được cơ thể của chính mình, đạt tới cảnh giới cơ thể như nước. Hai là phải kiểm soát được tốc độ của kẻ địch, biến kẻ địch trở thành quân cờ của chính mình, muốn lợi dụng thì lợi dụng, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ.”
Liễu Hải nói: “Người ta có một câu, giả truyền vạn quyển thư. Ta đã giảng cho em hai điều này, con phải hiểu rõ và luyện tập cho tốt.”
“Dạ, em hiểu rồi.”
Hứa Cảnh Minh cảm thấy tầm nhìn của mình như được khai sáng rất nhiều, hắn đã biết được mình nên đi theo phương hướng nào rồi.
“Đây là lĩnh ngộ võ thuật trong bảy mươi năm của ta, sau này sẽ tới lượt các con tự tìm tòi.”
Liễu Hải nói: “Được rồi, trở về đi. Cố gắng nắm chắc thời gian, hiện giờ đã có vô số cao thủ trên toàn cầu đều đang liều mạng mà cố gắng.”
“Dạ.”
Hứa Cảnh Minh cung kính hành lễ: “Con cảm ơn ngài.”
“Điều vui vẻ nhất khi làm một người thầy chính là có thể nhìn thấy các con mạnh hơn ta.”
Liễu Hải mỉm cười nói: “Được rồi, nhanh đi thôi.”
Ông nói xong thì vung tay lên, đuổi Hứa Cảnh Minh đi ra xa.
Lúc này, sân luyện võ chỉ còn lại một mình Liễu Hải, ông đứng tại chỗ.
“Thời đại hiện giờ luôn tồn tại khả năng vô hạn. Không biết mấy tên nhóc này còn có thể phát triển đến mức nào.”
Liễu Hải đối xử rất tốt với đồ đệ, ông luôn đối xử với họ như con ruột của mình.
Khi vừa mới gia nhập đội tuyển quốc gia, thì những đồ đệ này còn tương đối non nớt. Dưới sự dạy dỗ và dẫn dắt của ông, họ ngày càng trưởng thành, thậm chí còn đi lên võ đài cấp cao nhất để cạnh tranh với các cao thủ thế giới.
Tuy nhiên, cũng có một số đồ đệ, bởi vì thương bệnh, thậm chí bởi vì yêu đương mà đã đánh mất tương lai võ thuật của mình. Điều đó khiến ông rất đau lòng. Nhưng khi Liễu Hải nhìn thấy rất nhiều đồ đệ của có một tương lai tươi sáng hơn trong thời đại mới này, ông trở nên rất vui vẻ.
“Nhưng mà sư phụ của các con thì cũng chỉ là sư phụ của các con. Các con cố gắng thì ta cũng phải tiến bộ theo.”
Liễu Hải duỗi tay ra, một tay cầm khiên, một tay cầm đao: “Có bản lĩnh thì đường đường chính chính vượt qua ta đi!”
…
…
Hứa Cảnh Minh trở về không gian luyện võ cá nhân của mình.
“Sư phụ à.”
Hứa Cảnh Minh rất cảm kích.
Nếu xét trên toàn cầu, người có thể đạt tới cảnh giới kỹ năng chiến đấu như vậy, nói không chừng cũng chỉ có một mình sư phụ Liễu Hải, mếu có nhiều hơn, thì số lượng cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bởi vì Cao Sùng từng đoạt được danh hiệu hạng nhất thế giới, nên hắn ta được cho là người có thương pháp hàng đầu trong thập kỷ trước, nhưng cảnh giới của hắn ta kém xa sư phụ. Liệu có mấy người có thể sánh vai với sư phụ chứ?
“Có thể lĩnh ngộ võ thuật như vậy, cho dù có ngàn vàng cũng không đổi được! Sư phụ đã truyền thụ cho mình mà không cần mình phải trả ơn.”
Hứa Cảnh Minh chỉ có thể thầm ghi nhớ trong lòng. Ở thời đại thế giới ảo như hiện nay, lĩnh ngộ được những chân lý võ thuật như vậy lại càng vô cùng quý giá!
“Sư phụ dạy hai điều, nhưng kỹ năng chiến đấu không cần phải học vội.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Bây giờ, cái mà mình cần phải học đầu tiên chính là “thân thể như nước”.”
“Thân thể như nước đồng nghĩa với việc kiểm soát thân thể tốt hơn, có thể bộc phát ra toàn bộ tiềm lực của cơ thể. Giống như sư phụ Liễu Hải, tuy cùng một chỉ số cơ thể, nhưng sức mạnh, tốc độ, hay phản ứng của ông ấy đều vượt xa mình.”
Hứa Cảnh Minh vươn tay, nắm lấy một tấm khiên: “Bây giờ bắt đầu tập luyện thôi.”