Truyện được dịch bởi Phước Mạnh
Mua Truyện liên hệ ở ᴢalo: 0704730588
--------------------------
“Đây chính là kỹ năng chiến đấu sau ‘thân thể như nước’.”
Liễu Hải nói: “Sư phụ tích lũy và luyện tập nhiều năm như vậy, đương nhiên là đã có thể nắm chắc kỹ năng này. Bây giờ ta dạy con trước, sau khi con đạt tới cảnh giới ‘thân thể như nước” thì có thể từ từ tự mình mài giũa.”
Hứa Cảnh Minh cẩn thận lắng nghe.
“Con hãy xem đây.”
Liễu Hải duỗi tay ra, đao trong tay liền biến mất nhưng lại xuất hiện thêm một quả táo. Liễu Hải ném quả táo đi một cách nhẹ nhàng, sau đó quả táo rơi xuống và nện vào trong tay của ông: “Lúc quả táo nện trực tiếp vào trong tay thì có hơi đau đúng không?”
Liễu Hải lại ném quả táo lên, lần này khi quả táo rơi xuống thì Liễu Hải cũng hạ bàn tay xuống, thuận thế tiếp được nó: “Nếu rơi vào trong tay như này thì sẽ rất nhẹ.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Con hiểu rồi, theo góc độ vật lý thì đây gọi là thuyết tương đối! Khi tay dừng lại một chỗ để cho quả táo tự do rơi xuống và nện vào trong tay, bàn tay sẽ chịu tác động từ động năng của quả táo! Nếu khi quả táo rơi, nếu bàn tay hạ xuống thì vận tốc tương đối có thể giảm đi một phần ba hay thậm chí giảm cả một phần năm tốc độ của quả táo! Động năng khi va chạm sẽ còn bình phương một phần ba hoặc bình phương một phần năm. Lực tác động khi đó sẽ nhỏ hơn nhiều!”
Khóe mắt Liễu Hải run rẩy. Vật lý học? Giỡn hay gì?
“Tốt, con đã hiểu được nguyên lý rồi đó.”
Liễu Hải nói: “Ta đang muốn dạy con, vào lúc thực chiến thì phải điều khiển tốc độ! Quả táo chính là tốc độ của kẻ địch! Bàn tay là tốc độ của con. Nếu có thể kiểm soát được tốc độ của mình và của địch… Con sẽ đè ép lực công kích của kẻ địch chỉ còn 1/10 uy lực hoặc thậm chí là thấp hơn.”
Hứa Cảnh Minh đã hiểu được một chút, hắn nói: “Trước đó con đã học qua, một trong những kỹ năng giảm thiểu lực tác động chính là đi theo tốc độ của đối phương.”
“Khi con bị động và thuận theo tốc độ của đối phương, thì con sẽ kiểm soát được tốc độ.”
Liễu Hải cầm lấy cây đao bằng một tay: “Xong rồi đó, vẫn trực tiếp ra tay đi, con hãy tấn công ta bằng tốc độ nhanh nhất, điên cuồng nhất đi.”
“Dạ.”
Hứa Cảnh Minh vươn tay, hắn giữ chặt ngân thương, rồi lập tức vung lên.
Keng!
Liễu Hải thuận tay chắn lại. Lúc bị chắn, Hứa Cảnh Minh chỉ cảm thấy ngân thương như bị dính lại, lực công kích cũng chỉ phát huy ra được một phần mười uy lực.
Hứa Cảnh Minh thở phì phò, nhưng cũng không vì thế mà trở nên do dự. Hắn vung thương với tốc độ rất nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt mà đã đâm liên tục hơn mười nhát.
Liễu Hải đứng tại chỗ, vung đao theo sau, từng đao đều chặn thương của Hứa Cảnh Minh, khiến cho từng nhát thương của Hứa Cảnh Minh đều bị cản lại, không thể phát huy được uy lực vốn có.
“Mỗi một lần vung thương đều bị giữ lại, cả người em như bị dính vào mạng nhện, chỗ nào cũng không thể phát lực được!”
Hứa Cảnh Minh cảm thấy rất buồn bực. Lúc hắn vung thương đâm lần thứ 58, Liễu Hải đột nhiên tiến lên trong nháy mắt.
Hai bên tiến lên cùng lúc, khoảng cách lập tức được rút ngắn lại. Hứa Cảnh Minh vô cùng hoảng sợ, hắn mới cảm giác ánh đao kia chợt lóe lên, thì nó đã đâm vào ngực của mình.
Hứa Cảnh Minh chỉ có thể nhấn vào nút điều khiển cá nhân để khôi phục trạng thái ban đầu một cách bất đắc dĩ.
“Có hiểu ra chưa?”
Liễu Hải nói: “Thân thể như nước, kẻ địch vừa cử động thì nước đã xuất hiện gợn sóng có cảm ứng, chuyển động theo sau! Con vung liên tục hơn năm mươi thương, ta cũng xuất đao tùy theo tốc độ của mỗi thương đó, bắt giữ từng chiêu một.”
“Đây là bản năng cảm ứng, chứ không phải bản năng não bộ.”
Liễu Hải nói: “Nếu dựa vào suy nghĩ của não bộ thì sẽ không kịp chắn hơn năm mươi thương liên tục như thế, hơn nữa còn phải chắn từng thương một cách hoàn mỹ.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu. Xuất chiêu nhanh đến mức cực hạn như vậy là đã vượt qua phản ứng của thần kinh rồi.
“Khi đối mặt với kẻ địch, nếu con không thể phát huy được một phần mười thực lực thì chắc chắn sẽ thua.”
Hứa Cảnh Minh nói.
Liễu Hải nói: “Trước đó, ta ngăn cản hơn 50 thương liên tục là chỉ đang phòng ngự. Một chiêu cuối cùng, trong giây phút con vung thương lên thì ta cũng xuất đao ra! Chỉ cần một đao duy nhất là có thể gϊếŧ được con.”
“Chặn đánh ư?”
Hứa Cảnh Minh không nhịn được mà nói: “Con đang vung thương lên đâm, mà ngài cũng có thể tìm được cơ hội đánh trả ư?”
“Thân thể như nước, sau khi trải qua rèn luyện thì có thể làm được như vậy.”
Liễu Hải nói: “Ta phải động trước khi địch động! Trong nháy mắt khi địch động thì rất khó để đổi chiêu. Ngay trong giây phút này… Đương nhiên ta phải ra chiêu, xuất đao tiến lên.”
“Có thể ra chiêu nhanh như vậy sao? Cơ thể cũng cần thời gian phản ứng mà.”
Hứa Cảnh Minh thì thầm.