“Anh Hứa không bị thương ở chân, thật sự là không ai địch nổi.”
Dương Thanh Thước ngồi trên khán đài khâm phục nói: “Nếu so về thương pháp, mình thật sự còn kém anh ấy rất nhiều.”
“Mình cũng phải cố gắng mau chóng đạt tới cấp Thần mới được.”
Dương Thanh Thước đứng dậy rời đi.
…
...
“Lão Hứa thật sự là nhất phi trùng thiên (*).”
Một người đàn ông tráng kiện cũng đứng lên từ khán đài, trong mắt tràn ngập chờ mong: “Không còn chấn thương ở chân, phát huy toàn lực đánh bại Cao Sùng, cậu ấy mạnh hơn mình nhiều, mình cũng phải dốc sức nỗ lực.”
(*) Nhất phi trùng thiên (một bước lên trời): bình thường không có gì đặc biệt, nhưng đã tạo nên kì tích đáng kinh ngạc.
Người đàn ông này chính là Hành Phương, anh em tốt của Hứa Cảnh Minh trong đội tuyển quốc gia. Thực lực của hai người ngang nhau, cũng thường xuyên so tài võ thuật với nhau.
…
…
“Cha, mười cao thủ cấp Thần này ai cũng rất giỏi, nhưng Hứa sư huynh chính là người nổi bật nhất. Hứa sư huynh thật lợi hại quá!”
Một cô gái trẻ tuổi kinh ngạc khâm phục nói.
“Ngay từ lúc Cảnh Minh còn nhỏ, cha đã biết trước tiền đồ của nó chắc chắn sẽ rộng mở.”
Người đàn ông trung niên anh tuấn, buộc bím tóc đuôi sam sau đầu, cười nói: “Cho nên cha mới nhận nó làm đồ đệ, con xem tư thế vừa rồi của nó duy trì vững vàng như vậy, chính là nhờ từ nhỏ luyện Trạc Cước để làm nền tảng. Đây gọi là… Danh sư xuất cao đồ!”
Người đàn ông trung niên này chính là sư phụ thời niên thiếu của Hứa Cảnh Minh, môn chủ của Trạc Cước môn ở thành phố Minh Nguyệt, Đới Thông Đạt. Tuổi tác của ông tương đương với Hứa Hồng, nhưng sau khi tu luyện tiến hóa pháp cũng ngoại hình trông trẻ hơn nhiều.
“A, vậy xin hỏi vị danh sư này, lực chiến đấu hiện giờ của cha là bao nhiêu rồi, đã đạt được cấp Thần chưa?”
Cô gái trẻ tuổi hỏi.
“Khụ khụ.”
Đới Thông Đạt rung đùi đắc ý: “Người xưa dạy rồi, đệ tử không nhất thiết phải kém hơn sư phụ, sư phụ cũng không cần phải hơn đệ tử!”
“Đó gọi là trò giỏi hơn thầy. Đệ tử nếu mạnh hơn sư phụ, chính là chứng minh được sư phụ dạy dỗ rất tốt.”
Đới Thông Đạt gật gù hài lòng nói, càng nói càng thỏa mãn.
“Không nói chuyện của sư huynh nữa. Cha, lực chiến đấu của con đã đạt 896, còn cha thì sao?”
Cô gái trẻ nhìn về phía cha mình.
Đới Thông Đạt nhìn con gái, cuối cùng nổi cáu: “Đới Hiểu Thanh, cha nhọc nhằn khổ sở nuôi con khôn lớn, dạy con luyện võ, con báo đáp cha như vậy đấy hả? Con đợi đó! Chỉ cần nửa tháng thôi, nửa tháng sau, cha của con sẽ sử dụng vũ khí thành thạo, đến lúc đó hai chúng ta lại so tài lần nữa, xem lực chiến đấu của ai cao hơn! Cha sẽ cho con biết…thế nào là sự lợi hại của cha con!”
Ông nói xong liền đứng dậy rời khỏi hệ thống.
“Nói đi là đi ngay được.”
Đới Hiểu Thanh bĩu môi, trong mắt lại ẩn chứa ý cười. Cha cô gà trống nuôi con, chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn, mối quan hệ của hai người không phân biệt lớn nhỏ, trêu chọc nhau như vậy thành quen rồi.
“Nửa tháng sau đã phải đi so tài với con rồi, cha cũng thật có ý chí chiến đấu nha.”
Đới Hiểu Thanh lặng lẽ nói ra. Theo trí nhớ của cô, sau khi ly hôn, cha đã rất suy sụp rất nhiều. Trong mấy năm nay, tuổi tác cha cô ngày càng cao, sức khỏe cũng kém đi nhiều, cô vô cùng lo lắng cho cha, nhưng cũng không có cách nào.
Nhưng bây giờ phương pháp tiến hóa đã xuất hiện, thân thể cha cô như được lột xác, một lần nữa nhìn thấy con đường luyện võ phía trước, tinh thần cũng theo đó mà tốt lên.
“Sống trong thời đại này, thật tốt.”
Đới Hiểu Thanh cũng đứng dậy rời khỏi.
Trong hiện thực, bình minh vừa đến.
Tại nơi ở của Hứa Cảnh Minh và Lê Miểu Miểu, hai đại gia đình sum họp, đang cùng ăn điểm tâm.
“Cảnh Minh à.”
Hứa Hồng một tay cầm bánh quẩy, một tay bưng sữa đậu nành, nhìn con trai: “Tuy rằng con đã hai lần tham gia cuộc thi Võ thuật thế giới, số khán giả theo dõi trận chung kết ở cuộc thi Võ thuật thế giới chắc cũng phải đến mấy chục ngàn vạn người, có thể so sánh với số người xem trực tiếp trận đối kháng lần này. Nhưng số khán giả ở trong nước… khẳng định không bằng số khán giả xem trực tiếp ở thế giới ảo.”
“Phải ạ.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Đã vượt 80 ngàn vạn người xem, trước đây cũng chưa có loại truyền thông nào khoa trương đến vậy.”
“Con đây chính là một trận thành danh.”
Hứa Hồng gật đầu: “Nhưng dù sao con cũng đừng nên quá kiêu ngạo, bởi vì đây mới chỉ là ngày đầu tiên thế giới ảo mở ra! Những tuyển thủ chuyên nghiệp như các con, suy cho cùng đã tập luyện nhiều năm, cho nên chiếm được lợi thế. Tương lai về sau, sẽ có hơn mấy tỷ người trong thế giới ảo tu luyện phương pháp tiến hóa và tu luyện binh khí… Các lĩnh vực khác như y học và khoa học kĩ thuật đều sẽ có nhân tài xuất hiện, đám người có chỉ số IQ cao nhất Trái Đất đều sẽ tham gia. Đến lúc đó, tính cạnh tranh sẽ khắc nghiệt hơn ngàn vạn lần.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Sư phụ cũng đã nói, trong vòng một tháng nay, các tuyển thủ chuyên nghiệp còn chiếm được ưu thế. Nhưng chỉ trong vòng nửa năm, tuyển thủ chuyên nghiệp e là sẽ bị áp đảo.”
“Hẳn là 99% tuyển thủ chuyên nghiệp đều sẽ bị áp đảo. Chỉ có một số ít những tuyển thủ ưu tú nhất… mới có thể cạnh tranh với hàng tỷ người để tiếp tục đứng đầu.”
Hứa Hồng nhìn con trai: “Cho nên con không thể ngủ quên trong niềm vui chiến thắng ở quá khứ mà trở nên kiêu căng tự đại. Nếu như vậy thì con sẽ bị lu mờ trong đám đông, chẳng khác gì người bình thường.”
“Cha, con sẽ nhớ kỹ.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
“Cháu trai à, trận đấu lần này phần thưởng là hơn 1.500 vạn đúng không?”
Ông cụ Hứa đi dạo bên ngoài một vòng, sau đó đi vào phòng khách hỏi Hứa Cảnh Minh.
“Đúng là hơn 1.500 vạn ạ.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Nhưng phải chia cho chính phủ thế giới ảo một nửa! Sau đó còn phải nộp thuế, cuối cùng cháu chỉ nhận được khoảng 400 vạn thôi.”
Chia đôi tiền thưởng, còn lại hơn 700 vạn, phải nộp thuế khoảng 45% tổng thu nhập cá nhân của mình, tới tay tầm 400 vạn.
“Giỏi lắm, lúc ông còn trẻ cũng không kiếm được nhiều như vậy trong một năm đâu.”
Ông cụ Hứa cười nói.
“Đây là trận đấu đối kháng cấp Thần đầu tiên của nước Hạ, nên tương đối đặc biệt.”
Hứa Cảnh Minh nói.
“Số người theo dõi tài khoản của cháu là bao nhiêu?”
Ông cụ Hứa tiếp tục hỏi: “Khi họ xem phát sóng trực tiếp, nhất định sẽ quan tâm tới tuyển thủ tham gia đấu đối kháng.”
“Khoảng hơn 6 ngàn vạn ạ.”
Hứa Cảnh Minh nói.
“Sau một trấn đối kháng liền có hơn 6 ngàn vạn người theo dõi?”
Lê Miểu Miểu không nhịn được nói: “Em sáng tác nhiều bài hát như vậy, tổng số lượng người hâm mộ cao nhất cũng chỉ có hơn 1 ngàn vạn thôi.”
Màn hình chiếu bên cạnh vách tường bỗng phát sáng, bắt đầu phát tin tức.
“Đây là tin tức buổi sáng.”
“Sau khi thế giới ảo mở ra, số người đăng nhập trực tuyến ở Trung Quốc đã đạt 12,8 tỷ.”
“Trận đấu đối kháng cấp Thần đầu tiên của Trung Quốc vừa kết thúc cách đây hơn một tiếng, một đội năm người gồm “Ma Thương” Hứa Cảnh Minh, “Thần Tiễn Thủ” Vương Di, “Hùng Miêu” Trương Khiêm, “Quỷ Song Đao” Đổng Húc và “Quyền Vương” Ngô Trại đã giành được chiến thắng sau cùng.”
“Còn trận đấu đối kháng cấp Thần thứ hai, cho đến hiện tại đã có bảy người đang chờ xếp đội…”
Phát sóng từng tin tức.
Trên đó đang chiếu lại những cảnh đặc sắc nhất, ví dụ như lúc Hứa Cảnh Minh dùng một thương đâm thủng ngực Cao Sùng.
“Tin tức 8 giờ sáng hầu như đều là tin về thế giới ảo?”
Hứa Hồng xem tin tức, kinh ngạc cảm thán: “Thời đại thật sự thay đổi rồi!”
P.s: Cầu KP~