Trấn nhỏ mang hơi thở cổ đại, thời tiết mưa phùn kéo dài. Mười người rơi xuống, phân tán khắp nơi trong trấn nhỏ.
Hứa Cảnh Minh mặc một bộ áo giáp nhẹ màu đỏ nhạt, trong tay cầm ngân thương, lưng đeo song khiên, hắn đang ở lầu hai của một tòa tửu lầu.
“Đối phương là “Miêu Đao Nữ Hiệp” Liêm Sương và lão tiền bối Liễu Tiễn Phong, có lẽ cả hai đều am hiểu ám sát, trước tiên chúng ta phải tập hợp lại, bảo vệ Thần Tiễn Thủ của đội!”
Hùng miêu Trương Khiêm nói chuyện thông qua hệ thống giọng nói trong khung chat đồng đội: “Đương nhiên, lão ca Đổng Húc có thể đơn độc hành động.”
“Được”
Đội ngũ năm người thống nhất ý kiến. Thông qua bản đồ nội bộ, bọn họ có thể thấy vị trí của đồng đội một cách rõ ràng.
Vèo!
Hứa Cảnh Minh đi xuống dọc theo cầu thang tửu lầu, vòng ra cửa sau, bên ngoài mưa phùn như tơ tung bay rơi trên mặt, cảm giác rất thoải mái. Hắn cẩn thận đi lên, dán tai lên tường cẩn thận nghe hết tất cả động tĩnh.
Một bên khác
Cao thủ “Quỷ Song Đao” Đổng Húc, hắn ta có thân thể gầy gò, tu luyện [Ảnh Báo Tiến Hóa Pháp], thân mặc áo giáp da, cả cơ thể hư ảo mị quỷ. Hắn cầm song đao trong tay xuyên qua ngõ nhỏ, tìm kiếm mục tiêu.
….
……
Một đội năm người khác cũng sớm thống nhất ý kiến.
“Vương Tiếu sư huynh, Tôn Ngọc Đình, hai người tập hợp cùng tôi. Liêm Sương với tiền bối Liễu Tiến Phong hai người hành động tự do, tốt nhất là gϊếŧ Thần Tiễn Thủ trước khi bắt đầu trận đấu.”
“Đại Thần Lực” Cao Sùng nói trong hệ thống âm thanh trong đội.
“Trận chiến vừa mới bắt đầu, mọi người hãy di chuyển phân tán khắp nơi trong trấn, đây là cơ hội tốt nhất để ám sát Thần Tiễn Thủ!”
Thân ảnh “Miêu Đao Nữ Hiệp” Liêm Sương trở nên mơ hồ, cô ra bay vèo lên nóc nhà, động tác cẩn thận, cố gắng tìm kiếm mục tiêu từ trên cao.
Cụ ông Liễu Tiến Phong nhỏ gầy như khỉ, ông giắt kiếm bên hông, thực hiện động tác di chuyển hai ba lần liền biến mất trong trấn nhỏ.
“Tốc độ thật nhanh!”
Trong phòng phát sóng trực tiếp, người dẫn chương trình Lưu Hâm, huấn luyện viên Hoàng Vĩnh và Tần Nhất Văn đều chú ý theo từng hành động của cụ Liễu Tiến Phong.
Hoàng Vĩnh nói: “Trong hai đội, có lẽ Đổng Húc, Liêm Sương và cụ Liễu Tiến Phong đều có sở trường là tốc độ, nhưng chúng ta có thể nhìn ra... Cụ Liễu Tiến Phong nhanh nhất, linh hoạt nhất.”
Vèo vèo vèo.
Liễu Tiến Phong đi xuyên qua trung tâm trấn nhỏ, thỉnh thoảng dừng lại dò xét, một khi ông ta đã di chuyển thì sẽ đi một khoảng thật xa, chỉ cần vài bước thì lập tức biến mất khỏi con ngõ.
Ông bỗng nhiên dừng lại, hai lỗ tai giật giật, cẩn thận đi đến một bên khách điếm, đi vào trong một phòng, lặng lẽ không một tiếng động đứng bên cửa sổ nhìn, nhìn thấy một bóng dáng cách đó không xa, chính là Hứa Cảnh Minh.
“Cụ Liễu Tiến Phong đã phát hiện ra “Ma Thương” Hứa Cảnh Minh!”
Hoàng Vĩnh hô lên: “Nếu Hứa Cảnh Minh không phát hiện ra có người theo dõi hắn, hắn sẽ gặp nguy hiểm!!”
"Cụ ông Liễu Tiến Phong định ra tay với Cảnh Minh."
Bên dưới khán đài phòng phát sóng trực tiếp, bà Hứa trở nên căng thẳng: "Liệu Cảnh Minh có chống đỡ được đòn đánh lén của ông ấy không?"
"Đó là một đòn đánh lén bất ngờ."
Hứa Hồng trịnh trọng nói: "Tiền bối Liễu Tiến Phong có thể di chuyển không
một tiếng động, tốc độ lại cực kỳ nhanh, một khi hắn xuất chiêu... nếu như Cảnh
Minh phản ứng chậm dù chỉ một chút thì cũng sẽ bị chém chết bằng một kiếm. Đây chính là chỗ lợi hại của một sát thủ."
"Vậy chẳng phải sẽ bị loại ngay đòn đầu tiên sao?" Bà Hứa lo lắng.
"Chỉ cần phát hiện ra đối phương thì không thành vấn đề." Hứa Hồng nói.
"Chú, Cảnh Minh có thể phát hiện ra đối phương không?" Lê Miểu Miểu hỏi.
"Không biết, hai bên đều là cao thủ cấp Thần, cũng khó nói." Hứa Hồng nhìn chằm chằm vào hai người.
Vô số khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp đang giương mắt ngó chừng, theo dõi cuộc đối đầu sắp diễn ra.
...
Hứa Cảnh Minh tay phải cầm một cây ngân thương, quan sát bốn phía, dỏng tai nghe ngóng tám phương bốn hướng, cẩn trọng đi dọc theo con hẻm.
Hắn đang mặc trên người khôi giáp hộ thân hạng nhẹ, trên lưng đeo thêm một
chiếc khiên, vì vậy khi đi lại sẽ phát ra tiếng động nhỏ. Nếu như mặc áo giáp da mềm, người tu luyện [Ảnh Báo Tiến Hóa Pháp] và [Huyễn Miêu Tiến Hóa Pháp] thì âm thanh phát ra khi đi bộ sẽ không đáng kể.
Hứa Cảnh Minh không biết, vào ngay lúc này, phía trên con hẻm trước mặt có một ông lão gầy gò "Liễu Tiến Phong" đang ẩn nấp. Liễu Tiến Phong thu mình
lại trong ngõ hẻm, lặng yên nhìn Hứa Cảnh Minh , hơi thở của ông ta cũng rất nhỏ, gần như không có, cả thế giới xung quanh dường như rơi vào yên lặng.
Hứa Cảnh Minh không phát hiện gì cả, tiếp tục đi về phía trước. Ngay khi hai bên cách nhau chừng ba thước.
Liễu Tiến Phong híp mắt một cái. Bùm!
Trong nháy mắt, cả người giống như một tia chớp, từ đầu con hẻm sà xuống, Hứa Cảnh Minh vừa ngẩng đầu lên nhìn đã thấy một đạo kiếm quang vọt tới phía trước.
Khoảnh khắc Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu lên, ngân thương trong tay phải theo bản năng vung tới.
Hình ảnh của ngân thương trở nên mơ hồ, nhanh đến đáng sợ! Keng.
Kiếm quang chuyển động, chém vào ngọn thương của Hứa Cảnh Minh, đồng thời với sự trợ giúp của lực đạo phản chấn, bóng người gầy gò đạp lên vách tường trong con hẻm, nhảy đến đầu hẻm rồi biến mất.
Tung ra một kiếm thì bỏ chạy. "Con mẹ nó!"
Trán Hứa Cảnh Minh đổ đẩy mồ hôi lạnh: "Một chút động tĩnh cũng không có, phải đến lúc xuất chiêu mới cảm giác được không khí rung chuyển, một kiếm kia chém xuống mà không cản kịp thì coi như toi mạng."