Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 33: Trình Gia (2)

“Gần hơn một tháng nay, giá cổ phiếu của tập đoàn vẫn liên tục giảm xuống, sau buổi họp báo lại đột ngột sụt giảm. Mặc dù vẫn còn đang trong thời gian tạm thời ngừng giao dịch, nhưng chỉ cần chúng ta mở cửa giao dịch thì con số này sẽ còn sụt giảm nữa, giá thị trường của công ty chỉ còn một ngàn tỷ.”

Trình Lập Vi bình tĩnh nói: “Nhiều ngân hàng đã đóng băng tài sản ủy thác của gia tộc, yêu cầu chúng ta hoàn vốn trước thời hạn.”

“Giá thị trường sẽ giảm xuống một ngàn tỷ?”

Trình Tử Đông và Trình Tử Hào đều biết tình thế hiện nay không ổn tí nào.

“Gia tộc ủy thác có 8,2% cổ phần trong tập đoàn, giá trị chưa đến một trăm tỷ. Không đủ chi phí để trả nợ sao?"

Trình Tử Đông hỏi tiếp: “Cha, còn những khoản đầu tư khác do gia tộc ủy thác thì sao?”

"Gia tộc đặt chân vào ngành Internet, quỹ tín dụng của gia tộc cũng đầu tư nhiều vào lĩn vực này. Dưới tác động của làn sóng thế giới ảo, phần lớn các khoản định giá đã thiệt hại hai ba phần, một số khác trực tiếp hết sạch.”

Trình Lập Vi nói: “Tài sản của quỹ tín dụng gia tộc vốn là chín trăm tỷ, thiếu nợ ba trăm tỷ cũng không sao cả. Nhưng hiện nay, những thứ tài sản này... chỉ sợ giá trị chẳng đến hai trăm tỷ.”

"Chênh lệch nhiều như vậy sao?"

Trình Tử Hào lại càng thêm hoang mang.

Cuộc sống sung sướиɠ của hắn có thể nói là đều dựa vào quỹ tín dụng của gia tộc và tập đoàn Hổ Sa.

“Không còn cách nào nữa, sự ra đời của thế giới ảo không phải là thứ mà sức người có thể chống đỡ được.”

Trình Lập Vi lắc đầu cười: “Buồn cười thật, chuyện lớn như vậy mà cha lại không nhận được một chút tin tức nào. Liên minh Trái Đất rõ ràng không quan tâm đến sự sống chết của các công ty Internet.”

“Tập đoàn Hổ Sa sẽ không sụp đổ, dù sao bảng kế toán các khoản chi đều rất tốt.”

Trình Tử Đông nói: “Nhưng gia tộc chúng ta chỉ có 8,2% cổ phần, đoán chừng rất nhanh sẽ bị các ngân hàng lấy đi.”

“Các con cứ yên tâm, tài sản của hai con hoàn toàn cách biệt với tài sản ủy thác của gia tộc.”

Trình Lập Vi nhìn hai người con trai: “Ba là người quản lý của quỹ tín dụng gia tộc, cho nên cần phải gánh vác chuyện này. Nhưng hai con sẽ không bị ảnh hưởng, sau này hai con sống khiêm tốn qua ngày một chút đi.

Dù sao thì Trình gia không có tập đoàn Hổ Sa cũng vẫn tồn tại bình thường.”

Trình Tử Đông và Trình Tử Hào đồng loạt im lặng. “Không còn? Đều mất hết rồi?”

Thân thể của Trình Tử Hào khẽ run rẩy, hắn nhìn về phía cha mình: “Cha, những năm nay cha cho anh hai cũng phải năm tỷ, nhưng chỉ cho con khoảng chừng hai tỷ, không công bằng.”

“Lão nhị à, những thứ này đều là dựa vào quy tắc của quỹ tín dụng gia tộc.”

Trình Tử Đông nói.

"Cha, cha như vậy là không công bằng." Trình Tử Hào nhìn ba mình.

"Không công bằng?"

Trình Lập Vi nhìn hắn: “Thứ nhất, anh cả con lớn tuổi hơn con, quỹ tín dụng của gia tộc sẽ phát khoảng tiền mặt đầu tiên khi hai con tròn hai mươi hai tuổi. Sau đó sẽ phát theo từng năm, tuổi của con còn nhỏ nên được phát ít lần hơn, có thể trách ai được đây? Thứ hai, năng lực đầu tư kinh doanh càng mạnh, ủy thác của gia tộc cũng sẽ tăng thêm. Năng lực

đầu tư của con không bằng anh cả con, con lại có thể trách ai? Thứ ba, lúc trước con đầu tư thua lỗ liên tiếp, còn là cha giúp con đắp vào! Cha có

điểm nào có lỗi với con hả?” “Nhưng con không còn cái gì cả!” Trình Tử Hào nhìn ba mình.

“Cha cũng đã phá sản rồi, con còn muốn thế nào nữa?” Trình Lập Vi chỉ ra cửa: “Cút ra ngoài!”

Trình Tử Hào đỏ mắt nhìn ba. “Cút!” Trình Lập Vi chỉ ra cửa.

Trình Tử Hào quay đầu rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại Trình Lập Vi và con trai lớn Trình Tử Đông.

“Ba, là do lão nhị quá nóng nảy.”

Trình Tử Đông thấp giọng nói: “Mặc dù những năm nay cha cho lão nhị có hai tỷ, nhưng năng lực đầu tư của nó quá kém, đoán chừng trên tay không còn lại bao nhiêu. Có lẽ nó biết số tiền còn lại sớm muộn cũng bị mất, cho nên mới nóng nảy như vậy.”

“Con nhớ kỹ.”

Trình Lập Vi nhìn con trai lớn Trình Tử Đông: “Từ hôm nay trở đi, con đừng cho em trai một phân tiền nào hết!”

Trình Tử Đông có chút sững sờ: “Vậy lỡ như nó chết đói ở đầu đường thì sao?”

“Thì cứ để cho nó chết đói!” Trình Lập Vi lạnh lùng nói: “Trình gia chúng ta đã không còn là Trình gia của lúc trước nữa, nhưng cũng sẽ không chịu thua!”

“Vâng, con biết rồi.” Trình Tử Đông nói.



Bên trong phòng làm việc của Trình Tử Hào. “Rầm rầm rầm.”

Trình Tử Hào điên cuồng đập hết những thứ có thể đập bên trong phòng làm việc.

“Lão già, ông thật độc ác!”

Trình Tử Hào cũng chỉ có thể cắn răng nghiến lợi, ngay sau đó nhẹ nhàng chạm vào đồng hồ đeo tay, cắn răng nói với giọng điệu căm hận: “Bây giờ, ngay lập tức, lăn đến phòng làm việc của tôi!”