Angus chỉ vào quang ảnh. Bên trên màn hình khổng lồ sau lưng hắn xuất hiện hình ảnh của hơn một nghìn người, trong có nam có nữ có, trẻ có già có, có người tàn tật, có người bệnh tật mệt mỏi, có người cường tráng, cũng người già sắp chết…
Tất cả bọn họ đều đội mũ màu xám bạc và nằm trên giường.
“Hơn phân nửa trong số họ đều mắc bệnh nan y, một phần năm trong số những người còn lại thì bị tàn tật.”
Hắn nói: “Học tập phương pháp tiến hóa gen cũng không dễ dàng, mỗi một lần đều khiến cơ thể kiệt quệ, nếu có sai lầm sẽ càng có hại. Vậy nên những tình nguyện viên này sẽ học trong mũ trò chơi ảo, những kiến thức được học xong trong thế giới ảo thì cũng có thể áp dụng tương tự trong thế giới thực.”
“Chỉ trong ba tháng, những người thử nghiệm này đã trải qua một quá trình biến đổi rõ rệt.”
Tổng bí thư Angus nói một cách hào hứng.
Chỉ thấy trên những người tàn tật, có gãy chân, gãy tay, nhưng ở trong video, chỗ gãy vậy mà dần dần liền lại và trở về nguyên dạng.
Rất nhiều người già tóc trắng xóa, theo thời gian, tóc dần dần trở nên đen nhánh, nếp nhăn biến mất, trở nên trẻ trung hơn.
Bệnh nhân ốm yếu mắc bệnh nan y dần dần khỏe mạnh, da dẻ thậm chí còn hồng hào hơn.
“Gen của họ đã tiến hóa và chuyển đổi lên một tầm cao mới.” Angus nói.
“Đây là một bài kiểm tra chạy 100 mét. Kỷ lục chạy 100 mét trước đó trên thế giới là 9,32 giây, mà tám người thực nghiệm này…”
Hắn nhìn vào màn hình. Nương theo tiếng súng vang lên, tám người thực nghiệm lao đi giống như báo săn, nhanh đến mức bóng dáng cũng mơ hồ, rất nhanh đã về đích. Thành tích của người thực nghiệm về đích nhanh nhất là 5,13 giây.
“Tám người bọn họ chỉ nghiên cứu phương pháp tiến hóa gen vỏn vẹn trong ba tháng, mà chỉ mất hơn 5 giây để chạy 100 mét.”
Tổng bí thư Angus nói.
Trên màn hình, có một thanh niên đang nâng tạ, cục tạ đó còn thô hơn so với tạ thi đấu, hai tấm tạ nặng ở hai bên khiến cho thanh đòn dày bị cong. Nhưng thanh niên kia chỉ dùng lực một lần đã có thể nâng thanh tạ qua đỉnh đầu.
“Không cần các bài tập cử tạ chuyên nghiệp, một thanh niên bình thường có thể dễ dàng nâng thanh tạ một ngàn kg.”
Trên màn hình có người nhảy lên qua xà ngang.
“Một cú nhảy cao 3m9.”
Angus nói: “Nhảy cao hơn, chạy nhanh hơn, nâng vật nặng hơn, khả năng hồi phục cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn và các chi có thể tái tạo. Sau khi con người tiến hóa, bệnh nan y chỉ giống như một lần cảm vặt, hệ miễn dịch tự nhiên của cơ thể sẽ tiêu diệt các tế bào ung thư. Cơ thể sau khi tiến hóa có thể tự chữa trị tất cả các bệnh nan y đã được biết đến trước đó. Quan trọng nhất là… tuổi thọ cũng thay đổi. Chúng tôi xác định rằng sau khi con người tiến hóa, tuổi thọ trung bình đã tăng lên gấp đôi, xấp xỉ 160 đến 200 tuổi.”
Hắn vừa dứt lời, toàn thể thế giới trở nên sôi trào.
“Tất cả bệnh nan y đều có thể chữa khỏi? Lành lại chi đã gãy?”
Trong phòng khách tại thành phố Tân Môn, Dương Thanh Thước cũng đang ôm con trai và xem livestream, hắn sững sờ nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Bệnh của mẹ có thể chữa trị sao? Tay của mình cũng có thể dài ra lại sao?”
Dương Thanh Thước lẩm bẩm.
Tích tích tích, màn hình nhỏ bên cạnh hiện lên.
“Tiểu Thước, Tiểu Thước, con có nghe thấy không? Chi đã gãy có thể dài ra lại. Trong video, hai cái chân đã gãy đều dài ra.”
Mẹ Dương mừng rỡ, khuôn mặt rưng rưng nước mắt. Nếu con trai không còn bị tàn tật nữa thì bà có chết cũng thỏa mãn.
“Mẹ, bệnh của mẹ cũng có thể chữa khỏi.”
Dương Thanh Thước vui đến phát khóc.
“Đúng vậy, bệnh của mẹ cũng có thể chữa được.”
Mẹ Dương gật đầu liên tục: “Gia đình chúng ta lại có thể bên nhau rồi. Cảm ơn thời đại này. Cảm ơn thời đại này một lần nữa.”
Dương Thanh Thước cúi đầu nhìn con trai, cậu bé đã ngủ quên trong lúc xem livestream. Dương Thanh Thước phấn khích đến mức thơm con trai một cái thật to.
Cậu con trai mở mắt ra, ngái ngủ nhìn ba mình, lại mơ màng nhắm mắt ngủ tiếp.
“Đào Đào ngủ rồi à?”
Mẹ Dương hỏi.
“Tất cả chương trình giải trí đều tạm dừng, cũng không có phim hoạt hình, Đào Đào chờ đến mức buồn ngủ.”
Dương Thanh Thước cười nói.
Mẹ Dương gật đầu: “Cứ để thằng bé nghỉ ngơi thật tốt, nhà chúng ta từ nay về sau sẽ tốt lên.”
“Sẽ tốt lên.”
Dương Thanh Thước cười, nghĩ đến cuộc sống tràn đầy hy vọng trong tương lai…
Nhà Hứa Cảnh Minh cũng kích động không khác gì.
“Tất cả bệnh nan y đều có thể chữa khỏi?”
“Chi đã gãy có thể dài ra lại?”
“Tuổi thọ từ 160 tuổi đến 200 tuổi?”
Những tin tức ấy khiến cả nhà đều choáng váng.
Hứa Cảnh Minh nhìn cha mẹ già của mình. Cha đã 60, mẹ cũng đã có chút tóc trắng, ông nội đã 88. Tất cả những người quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn đều có thể sống đến hơn 160 tuổi?
“Con trai, vết thương ở chân của con chắc chắn sẽ tốt lên.”
Người mẹ kích động ôm Hứa Cảnh Minh. “Người ta gãy chân còn có thể dài ra lại, vết thương kia của con hẳn không có gì đáng nói.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Nhưng mà các cuộc thi võ thuật trong tương lai chắc chắn sẽ không giống với lúc trước, trong tương lai một người bình thường cũng có thể nâng hàng ngàn kg bằng hai tay.”
“Đây là một thời đại mới.”
Cụ Hứa thở dài. “Khi ông còn bé, trong nhà thường dùng máy tính, cha của ông cũng chơi game trên máy tính với bạn. Thời ông còn trẻ là thời đại của điện thoại… Thời ông trung niên là thời đại của mắt kính giả lập… Bây giờ tuổi thọ của con người cũng đã gấp đôi. Ông quả là đang sống trong một thời đại tốt đẹp.”
“Đúng vậy, sống trong một thời đại tốt đẹp.”
Bên cạnh đó, Lê Thần An và vợ nhìn nhau.
“Cha, mẹ, chúng ta có thể luôn ở bên nhau, sống đến hơn 160 tuổi.”
Lê Miểu Miểu cũng vui vẻ ôm lấy cha mẹ.
“Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Lê Thần An và vợ cười trong nước mắt.