Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 14: Dương Thanh Thước (3)

Trong khu vực tiếp khách, Hứa Cảnh Minh đang ngồi uống nước, đồng thời quan sát bên trong câu lạc bộ thể dục thẩm mỹ này. Từ trang thiết bị luyện tập đến nội thất trang trí, tổng thể cũng không tệ.

“Hứa ca.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Thanh Thước đang cười tươi đi tới. Dù nói Hứa Cảnh Minh còn trẻ mà đã sớm trở thành tuyển thủ chủ lực của đội tuyển quốc gia, nhưng thực ra, Dương Thanh Thước còn nhỏ hơn hắn một tuổi, và cũng là em út của đội tuyển quốc gia.

Thiếu niên tuấn tú một thời nay đã bị phát tướng, mái tóc trên đầu lấm tấm bạc phơ, đôi mắt cũng có chút mệt mỏi.

"A Thước.”

Hứa Cảnh Minh đứng dậy.

"Đi, chúng ta vào trong ngồi."

Dương Thanh Thước đưa Hứa Cảnh Minh vào một phòng tiếp khách nhỏ có vách ngăn bên ngoài. Hắn mang một chút thức ăn nhẹ và trái cây ra, còn rót thêm hai cốc nước.

“Hứa ca, lần này cảm ơn sự giúp đỡ của ông.”

Dương Thanh Thước ngồi xuống và nói.

Hứa Cảnh Minh nhìn thấy tay phải của Dương Thanh Thước đang đeo găng tay, hắn nghi ngờ hỏi: "Tay ông bị sao vậy?"

Hiện giờ đang giữa mùa hè, sao tay phải của hắn lại đeo găng tay.

Sắc mặt Dương Thanh Thước có chút sượng sùng, sau đó hắn lập tức coi như không có gì mà cười một tiếng. Hắn tháo găng tay ra, để lộ một bàn tay giả. Mặc dù nó được bọc bằng một lớp da sinh học giống như một bàn tay phải thực sự, nhưng chỉ cần quan sát kĩ một chút là có thể nhận ra được.

"Tay của ông?”

Hứa Cảnh Minh không thể tin được.

“Là tay giả.”

Dương Thanh Thước mỉm cười, sau đó đeo găng tay vào. "Chuyện xảy ra vào năm ngoái. Một tòa nhà lắp đặt khung sắt trên cao, đột nhiên nó bị lỏng ra và rơi xuống, lúc đó có một đứa bé đang ở bên dưới. Ông biết đấy, tôi từng là một tuyển thủ võ thuật chuyên nghiệp, phản xạ thần kinh đã được huấn luyện đặc biệt, cho nên ngay lập tức lao tới và tóm lấy đứa bé và cứu nó. Tôi dùng tay phải để chặn khung sắt đang rơi xuống, cho nên xương cốt đều bị đập nát, đành phải cắt. "

cụt.”

“Tại sao có thể như vậy?”

Hứa Cảnh Minh có chút bối rối.

"Tôi được tính là mạng lớn rồi. Nếu không phải bàn tay đỡ khung sắt kia, có khi thứ bị đập nát chính là đầu của tôi."

Dương Thanh Thước lắc đầu nói: "Khung sắt rơi từ độ cao hàng chục mét, nếu rơi vào đầu thì chắc chắn sẽ mất mạng. Ta chỉ mất một bàn tay, nhưng đổi lại đứa bé kia được sống sót, cho nên rất đáng! Mà kỹ thuật là tay giả hiện tại rất tốt, có thể dùng nó làm một số công việc đơn giản như là rửa chén đổ rác.”

Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu: “Cho nên ông rời khỏi Cục thể thao?"

“Tôi đây chỉ là đang làm việc nghĩa.”

Dương Thanh Thước cho biết: "Cục thể thao cũng đã khen thưởng khích lệ tôi. Chỉ là tôi không có tay phải, không còn thích hợp làm huấn luyện viên chuyên nghiệp nữa, cho nên tôi đã chuyển đến văn phòng để làm một số việc hành chính. Lương ở đó thấp hơn một chút, mười ngàn một tháng. Nhưng tôi dù sao cũng từng là thứ 19 trong bảng xếp hạng võ thuật của thế giới, cũng không khó để tìm được một công việc với mức lương mấy vạn một tháng, vì vậy tôi đã xin nghỉ ở Cục. "

Hứa Cảnh Minh đã hiểu rõ.

Phần lớn nhân viên ở Cục thể thao lương không cao, chỉ trừ những huấn luyện viên chuyên nghiệp nổi tiếng là có mức thù lao rất cao. Ví dụ như võ sư Liễu Hải, huấn luyện viên trưởng đội tuyển quốc gia, mức lương hàng năm lên đến con số ngàn vạn, còn huấn luyện viên chuyên nghiệp ở đội tuyển tỉnh, lương tháng nói chung cũng trên năm vạn! Nhưng nếu chỉ là một nhân viên hành chính bình thường ở Cục thể thao, lương bổng không thể so với huấn luyện viên chuyên nghiệp.

“A Thước, nếu ông cần tôi giúp đỡ cái gì thì cứ nói."

Hứa Cảnh Minh nói.

"Lần này ông cho tôi mượn tiền đã là đại ân rồi."

Dương Thanh Thước mỉm cười: “Hiện tại tôi chỉ muốn Hứa ca mau mau lấy vợ, ông cũng lớn tuổi rồi, năm nay đã ba mươi rồi.”

"Hai mươi chín thôi!”

Hứa Cảnh Minh vội vàng nói.

"Quê của chúng ta đều tính theo tuổi mụ."

Dương Thanh Thước nói.

Hứa Cảnh Minh chớp chớp mắt: “Ông đừng lo lắng về việc lấy vợ của tôi nữa. Mấy tháng nữa, tôi sẽ kết hôn.”

“Việc vui nha, là ai?"

Dương Thanh Thước hỏi.

“Lê Miểu Miểu.”

Hứa Cảnh Minh nói: “Ông đừng nói chuyện này với ai, mấy tháng nữa tôi sẽ tổ chức đám cưới, ông nhất định sẽ đến đấy.”

"Lê Miểu Miểu, có phải làLê Miểu Miểu hát rất hay không? Hay là cùng tên?"

Dương Thanh Thước hỏi.

“Là cô ấy."

Hứa Cảnh Minh gật đầu, “Miểu miểu và tôi cũng không biết nhiều về việc kết hôn, sinh con. Nhưng ông là người từng trải, bữa nào để Tiểu Du nhà ông và Miểu Miểu nhà tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn.

Dương Thanh Thước có chút xấu hổ, cúi đầu uống một ngụm nước: "Tôi ly hôn với Tiểu Du rồi.”

"Ly hôn?"

Hứa Cảnh Minh sửng sốt.

“Ừ, là chuyện của nửa năm trước.”

Dương Thanh Thước gật đầu.

Hứa Cảnh Minh cũng thầm nhận ra điều gì đó. Năm ngoái, A Thước trở thành người tàn tật, một tuyển thủ chuyên nghiệp chuyên sử dụng trường thương bằng tay phải lại bị tàn tật? Chắc chắn không thể sử dụng trường thương được nữa, cũng không thể làm huấn luyện viên chuyên nghiệp được nữa, tiền đồ hay thu nhập đều không còn như xưa. Đây có thể là một lý do dẫn đến ly hôn.

"Tỷ lệ ly hôn bây giờ cao."

Hứa Cảnh Minh nói.

“Ở bên tôi, tỷ lệ ly hôn cao tới 50% rồi.”

Dương Thanh Thước lắc đầu: "Ở một mình cũng được, đỡ phiền phức."

Hứa Cảnh Minh gật đầu, hắn có thể cảm nhận được, trong lòng A Thước có rất nhiều chua xót.

"Nhân tiện, sắp tới tôi sẽ rời Tân Hải, về quê định cư.”

Hứa Cảnh Minh cùng với người anh em tốt của mình trò chuyện, tán gẫu về cuộc sống và một số câu chuyện phiếm trong giới võ thuật.

Nửa giờ trôi qua, hai người nói chuyện trên trời dưới đất, Dương Thanh Thước cũng thả lỏng, như thể quay về thời đại học, quay về những ngày tháng tập luyện ở đội tuyển quốc gia.

Khi đó, bọn hắn vô ưu vô lo, chỉ tập trung tinh thần vào võ thuật.