Trái đất, ngày 2 tháng 7 năm 2081, vào lúc 13:50, tại thành phố thịnh vượng nhất ở Hạ quốc, thành phố Tân Hải, lúc này mây đen sấm chớp ầm ầm, báo hiệu một trận mưa lớn sắp ập đến.
“Cơn giông mùa hè, nói đến là đến.”
Trong một căn phòng toạ lạc trên tầng cao nhất của võ quán Tinh Không, một người thanh niên đang nhìn những đám mây đen sấm chớp bên ngoài qua tấm cửa kính sát đất. Từng hạt mưa bắt đầu rơi "tí tách" trên tấm kính trong suốt.
Người thanh niên bước đến giữa phòng, chống hai tay xuống đất, bắt đầu thực hiện động tác trồng cây chuối bằng tốc độ rất chậm nhưng vô cùng ổn định. Đầu tiên hắn chỉ đứng thẳng bằng hai tay, sau đó bỏ một tay ra rồi thực hiện động tác trồng cây chuối chỉ với một tay phải.
“Híc~~~Hà~~~~”
Tiếng hít thở dồn dập bên tai, Hứa Cảnh Minh cảm nhận từng thớ cơ bắp trên cơ thể trở nên căng cứng, đồng thời cũng cảm nhận được trọng lượng toàn thân đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên cánh tay phải.
Trong ba phút đầu tiên, hắn vẫn có thể thực hiện động tác một cách thoải mái, cơ bắp trên cánh tay được kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ, nhưng đến phút thứ tư, gân cốt ở lòng bàn tay bắt đầu hơi đau, phút thứ năm lại càng đau hơn nữa, nhưng Hứa Cảnh Minh đã sớm quen thuộc với cảm giác này từ lâu. Hắn kiên trì thực hiện động tác trong vòng năm phút, sau đó tiếp tục trồng cây chuối bằng một tay trái.
“Không biết thắt lưng của ba hôm nay đã khá hơn chưa nhỉ?”
Sau khi Hứa Cảnh Minh trồng cây chuối được một lúc, hắn bắt đầu thả trôi dòng suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới cha của mình. Cha của hắn năm nay đã 60 tuổi, ông có chấn thương lâu năm ở vùng eo, hôm qua khi hắn nói chuyện điện thoại với mẹ, mới biết chấn thương đó lại tái phát khi ông mang vác vật nặng…
“Sau khi trận đấu cuối cùng kết thúc, nhất định mình sẽ trở về quê một chuyến.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ.
Phương pháp tập luyện “Trồng cây chuối bằng một tay” này không phải là đội tuyển quốc gia, mà là chính cha đã dạy khi hắn còn nhỏ.
Khi Hứa Cảnh Minh còn bé, sức khoẻ không được tốt cho lắm, cha đã dạy võ công cho hắn để giúp cơ thể khoẻ mạnh hơn, trong đó có động tác “trồng cây chuối bằng một tay“ này. Sau khi luyện tập trong thời gian dài, hiệu quả mà nó mang lại khá tốt, cho nên nó đã trở thành một trong năm bài công pháp lớn mà hắn sẽ luyện tập mỗi ngày. Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, hắn đã tập liên tục trong 20 năm rõng rã, cho dù có sinh bệnh bị thương thì hắn vẫn kiên trì luyện tập, nếu không có nguyên nhân đặc thù nào khác, chắc chắc hắn sẽ bỏ tập. Người xưa có câu “Luyện quyền không luyện công, đến già công dã tràng”. Cái gọi là công, chính là nhắc chúng ta phải luyện tập hàng ngày. Chỉ cần nghỉ tập năm ba ngày thôi, các cơ bắp sẽ bắt đầu suy giảm.
(*) Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục: Một câu ngạn ngữ chỉ việc luyện tập chăm chỉ của tiền nhân. Tam cửu và tam phục là thời điểm lạnh nhất và nóng nhất trong một năm.
Sau khi luyện tập xong động tác “trồng cây chuối bằng một tay”, Hứa Cảnh Minh đi đến bàn làm việc trong phòng rồi ngồi xuống, hắn uống ừng ực mấy ngụm nước, sau đó ngắm nhìn cơn giông ngoài cửa sổ.
“Từ khi độ ẩm không khí trở nên cao hơn, chân mình lại bắt đầu đau."
Hứa Cảnh Minh nhìn chân phải của mình, sau đó đưa tay ra xoa nhẹ.
“Dù mình không ngừng luyện tập để có phục hồi mỗi ngày, nhưng cái chân phải này… không lành được”
"Nếu như chân phải không bị thương, mình chắc chắn sẽ có cơ hội trở thành nhà vô địch thế giới."
Hứa Cảnh Minh nói thầm.
Chấn thương là điều đáng sợ nhất đối với bất kì võ sĩ nào. Còn đối với Hứa Cảnh Minh, chấn thương “gãy chân" chính là cơn ác mộng của hắn.
“Tích tích tích ..."
Đột nhiên có một âm thanh vang lên.
Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu, nói: "Tiểu Bạch, trả lời cuộc gọi video."
Một luồng ánh sáng ngưng tụ trước mặt Hứa Cảnh Minh, biến thành một màn hình cao hai mét. Bên trong màn hình là một thanh niên to béo vạm vỡ đang ngồi trên xe, hắn cười to: "Lão Hứa, chúng tôi đang trên đường đến khách sạn rồi, khoảng khoảng 20 phút nữa là sẽ đến võ đường Tinh Không của ông. Haha, chúng ta đã không gặp nhau hơn một năm rồi, nhất định đêm nay không say không về.”
“Yên tâm đi, Đại Hùng, tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng BBQ rồi.”
Hứa Cảnh Minh nhìn thấy người bạn thời niên thiếu của mình, hắn lập tức cười nói: "Trời đang mưa to, đi đường nhớ cẩn thận."
“Khỏi phải lo.”
Anh chàng to béo vạm vỡ nói tiếp: "Mấy thằng nhóc trong đội tập huấn của tỉnh rất hâm mộ ông đấy. Tụi nó muốn xem thương pháp của ông, tí nữa ông nhớ chỉ điểm cho tụi nó nhé, để tụi nó có thể hiểu được cao thủ hàng đầu thế giới như ông có gì khác biệt."
“Thế hệ sau càng ngày càng mạnh hơn các thế hệ trước. Tôi không bị tụi nó lật thuyền đã là may rồi.”
Hứa Cảnh Minh cười ha hả.
"Làm sao có thể chứ? Ngược lại, tôi càng hi vọng ông bị tụi nó lật thuyền. Tụi nó có thể lật được thuyền của ông, chứng tỏ trong đội tuyển của tỉnh tôi lại có thêm một thiên tài nữa."
Tên mập cười ha ha: "Được rồi, không tán gẫu nữa, gặp lại sau."
“Tí nữa gặp lại.”
Hứa Cảnh Minh quét một đường trên không trung, màn hình lập tức biến mất.
Hứa Cảnh Minh nhận việc huấn luyện cho đội tuyển của tỉnh Giang Nam trong vòng 10 ngày, thu phí 5 vạn đồng Lam Tinh. Trên thực tế, số tiền này không đủ để trả tiền sân bãi, nhưng đối với võ quán, việc huấn luyện đội tuyển tỉnh là một cách để quảng cáo nhằm thu hút thêm những người yêu thích võ thuật đến đây để đăng kí thành viên.
“Tuyển thủ chuyên nghiệp giải nghệ thì cũng phải kiếm tiền chứ.”
Hứa Cảnh Minh đứng dậy, đi vào nhà tắm thay quần áo.
Võ sĩ đối kháng chuyên nghiệp nghe thì có vẻ hay, nhưng thực tế thì họ chỉ có thể kiếm chút "phí ra sân“ khi còn ở phong độ đỉnh cao thôi. Trên thế giới, những võ sĩ có thu nhập hơn 100 triệu vô cùng hiếm, hầu hết các võ sĩ chuyên nghiệp cũng chỉ đủ ăn qua qua ngày.
Còn đối với những người đã giải nghệ như Hứa Cảnh Minh, kiếm tiền lại càng khó hơn, cho dù hắn từng là võ sĩ đẳng cấp thế giới, nhưng thứ hạng cao nhất của hắn trong giải đấu võ thuật thế giới chỉ là top 8. Giải thưởng trong giới võ thuật được xếp thành hình kim tự tháp, số người có thể đứng trên đỉnh tháp vô cùng ít ỏi!
Thu nhập của người đứng đầu cao nhất trời, còn những người hạng nhì, ba, tư… cứ thế mà giảm mạnh.