Bên Gối Nỉ Non

Chương 4: Gan thật lớn

......

"Đang suy nghĩ gì?"

"......"

Giọng nói bỗng nhiên vang lên bên tai lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Kỷ Mạt, cô theo bản năng quay đầu lại, đập vào mắt cô là một khuôn mặt phóng đại, sống mũi thẳng tắp, lông mi vừa dày vừa dài, rất sát với cô, phảng phất như chỉ cần gần hơn một chút, môi có thể cọ xát khi cô quay đầu.

Hô hấp Kỷ Mạt cứng lại, nhiệt độ trên mặt lập tức tăng vọt, trái tim cũng không chịu khống chế mà đập bịch bịch.

Cô đột nhiên nhớ tới rất nhiều lần trước đây, cô lẻn vào phòng sau khi anh đã ngủ, ghé vào mép giường nhìn anh, muốn hôn nhưng không dám, lại càng không muốn rời đi.

Chính là khoảng cách cũng giống vậy.

Lục Dương nghiêng người về phía trước, chống tay lên trên ghế sau lưng cô, đôi mắt đen thâm thúy và trầm lặng, biểu tình mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt: "Mặt em sao lại đỏ như vậy?"

Theo lời anh nói, Kỷ Mạt mơ hồ ngửi được trên người anh mùi rượu hòa cùng hương bạc hà nhàn nhạt. Kỷ Mạt hơi ngửa đầu, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng giọng nói lại có chút khẩn trương: "Có, có sao? Có thể là do trong xe nóng quá."

Dứt lời, cô duỗi tay quạt quạt lung tung, ánh mắt lảng tránh anh.

Lục Dương chỉ cười không nói gì.

Anh có thể thấy rõ gương mặt đỏ bừng trong nháy mắt khi cô quay đầu.

"Anh đừng lại gần tôi như vậy."

Ước chừng mười giây sau, thấy anh một chút ý tứ lui lại cũng không có, Kỷ Mạt duỗi tay đẩy anh ra.

Tiểu cô nương không chịu nổi chọc ghẹo, Lục Dương theo lực đẩy của cô ngồi trở lại, lặp lại câu hỏi vừa nãy: "Suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy? Tôi gọi vài lần cũng không nghe thấy."

"A? Anh có gọi tôi sao?" Kỷ Mạt thật sự không nghe thấy gì, lấy lại bình tĩnh sau đó lắc đầu nói, "Không có gì, tôi chỉ nghĩ lại vài việc ngày trước."

Lục Dương thu lại ý cười, ngữ khí trở nên bình tĩnh: "Bao lâu trước kia?"

"......"

Kỷ Mạt cũng lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, thật là cái hay không nói, lại đi nói cái dở.

Cô không trả lời, lén nhìn về phía Lục Dương, quả nhiên thấy sắc mặt của anh trầm xuống, khóe miệng mím chặt, môi mím thành một đường thẳng.

Kỷ Mạt biết đây là dấu hiệu anh tức giận.

Qua hồi lâu, Lục Dương mới mở miệng: "Nói đến chuyện xưa, tôi có một vấn đề muốn hỏi em."

"......" Tới rồi.

Kỷ Mạt trong lòng tính toán nên giải thích như thế nào cho tốt thì thấy anh lấy ra từ túi quần tây một chiếc ví da màu đen, mở ra, từ lớp lót lấy ra một mảnh giấy ố vàng.

Mảnh giấy nhăn dúm dó, trông có vẻ rất cũ kỹ nhưng lại được gấp gọn gàng.

Kỷ Mạt kỳ quái nhìn, không biết lúc này anh lấy mảnh giấy cũ này ra làm gì.

Lục Dương mở tờ giấy ra, đưa cho Kỷ Mạt.

Kỷ Mạt nghi hoặc nhận lấy, cúi đầu nhìn, sau đó toàn thân như bị sét đánh.

"Trông quen không?" Giọng nói lạnh lùng của Lục Dương từ bên cạnh truyền đến.

"......" Kỷ Mạt im lặng, phía trên là chữ viết của cô, sao có thể không quen? Không ngờ tờ giấy lúc trước khi bỏ chạy cô tùy tay xé rồi viết lên một câu lại được anh giữ đến tận bây giờ.

Trầm mặc một lát, Kỷ Mạt nhịn không được hỏi: "Anh không có việc gì thì giữ nó làm gì?"

Lục Dương thản nhiên nói: "Ai biết được."

"......" Kỷ Mạt nhìn vết nhăn trên tờ giấy, rõ ràng là bị người ta vò vào rồi lại vuốt thẳng ra. Trang giấy rất mềm, cô nghĩ nó cũng thường xuyên bị người lấy ra xem.

Kỷ Mạt lẩm bẩm: "Tôi cho rằng anh đã sớm xé nó rồi chứ."

"Tôi cũng rất muốn xé." Lục Dương đáp rất nhanh.

Kỷ Mạt không nói lên lời: "Vậy vì sao mà anh còn giữ?"

Lục Dương nheo mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: "Có lẽ tôi muốn thời khắc đều phải nhắc nhở chính mình nội dung phía trên, so với tờ giấy này, tôi càng muốn xé người viết tờ giấy này hơn."

"......"

Lời này nói ra rất dọa người.

Kỷ Mạt không khỏi rụt rụt cổ, nghĩ đến lúc này cô còn đang ngồi trên xe của anh, cũng không biết anh muốn đưa cô đi đâu, khẩn trương nuốt nước bọt một cái: "Anh, anh như vậy chính là phạm pháp."

Lục Dương: "Ồ."

"......"

Trong lúc nhất thời, Kỷ Mạt không biết nên nói cái gì.

Trong xe yên lặng.

Lục Dương nghiêng đầu, thấy cô nhìn chằm chằm tờ giấy đến phát ngốc, ngón tay cái vô tình mà vuốt ve mép giấy, mới mở miệng: "Em không định giải thích một chút cho tôi biết, những lời này có ý gì sao?"

Kỷ Mạt đã hiểu, nguyên lai anh muốn hỏi cái này.

Chỉ là, có gì mà giải thích.

Những chữ đó quả thật do cô viết, chữ cũng không nhiều lắm, thậm chí không tính là một phong thư.

—— Anh Lục Dương, em đi đây, đừng tìm em. Em biết anh không thích em nên đừng miễn cưỡng, không hẹn ngày gặp lại.

Ký tên ——

Sẽ nỗ lực quên anh, Kỷ Mạt.

Dường như thời gian quay trở lại ngày hôm đó, cô đang ngồi ở bàn làm việc phía trước cửa sổ, ra vẻ thoải mái mà viết xuống này những chữ này.

Ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang, rót hơi ấm vào căn phòng, nhưng bàn tay cầm bút của cô lại hơi hơi có chút run rẩy.

Kỷ Mạt cúi đầu, lọn tóc dài theo thái dương bất tri bất giác rơi xuống, chặn lại tầm mắt bên cạnh kia. Thật lâu sau, cô mới nhẹ giọng nói: "Chính là ý trên mặt chữ, không có gì đặc biệt."

"Phải không?" Lục Dương ngữ khí bình thường, khẽ hừ một tiếng: "Gan thật lớn. Dám nghĩ muốn quên tôi?"

"......" Kỷ Mạt sửng sốt, cô cho rằng anh muốn hỏi những chữ phía trên, không nghĩ tới lại ở phần này.

Chữ ký này......

Kỷ Mạt một lời khó nói hết, rõ ràng lúc ấy cô có thể chỉ viết hai chữ tên mình là được, cô cũng không biết sao cố tình muốn viết thêm một câu dài dòng như vậy ở phía trước.

Kỷ Mạt lại bắt đầu ngơ ngác.

Ngay sau đó, tờ giấy trong tay lấy đi.

Kỷ Mạt ngẩng đầu, liền thấy Lục Dương thật cẩn thận gấp tờ giấy lại, một lần nữa nhét vào trong ví. Kỷ Mạt bĩu môi, nhịn không được hỏi: "Đặt cùng nhiều nhân dân tệ như vậy, ai không biết còn tưởng rằng là bảo bối gì đó."

Lục Dương nghe vậy, cũng không phản bác, cất ví đi, ậm ừ, thấp giọng nói: "Đúng là bảo bối."

Anh nói lời này nói rất nhẹ, Kỷ Mạt không nghe rõ, nhưng cô cũng không hỏi.

Hơn nửa giờ sau, ô tô vững vàng ra khỏi cao tốc, rẽ hai lần rồi tiến vào một con đường.

Lục Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy có chút xa lạ.

Mấy năm nay anh rất ít khi tới Khê Viên, ngày thường xã giao xong đều là ở tại chung cư gần đó, mỗi năm cũng chỉ có mấy ngày cố định sẽ đến đây ở một đêm.

Kỷ Mạt ngủ một giấc vừa mới tỉnh, chưa đã thèm ngáp một cái, dụi dụi mắt: "Đến chỗ nào rồi?"

"Sắp tới rồi." Lục Dương đoán, "Chắc còn khoảng mười phút."

"Ra khỏi cao tốc rồi?" Kỷ Mạt hoàn toàn tỉnh lại, nhìn ra bên ngoài là một mảnh đen như mực, cái gì cũng không thấy.

"Ừ."

Kỷ Mạt mím môi, im lặng.

Vốn dĩ cô muốn tài xế dừng lại bên đường để thả mình xuống, nhưng cô chết lặng khi nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Hai bên đường thậm chí không thấy một ngôi nhà nào, đâu giống một nơi có người ở? Cô xuống xe rồi biết bắt taxi ở đâu đây?

Lục Dương biết cô đang nghĩ gì, bất động thanh sắc dựa vào lưng ghế.

Qua hai phút, Kỷ Mạt nhận mệnh quay đầu lại, đáng thương nhìn hắn: "Cái kia...... Khê Viên là nhà anh phải không? Nhà của anh lớn không? Có hay không dư một phòng?"

Lục Dương không tỏ vẻ gì: "Sao vậy?"

"Anh xem nơi này không tiện bắt taxi lắm, tôi xuống xe bây giờ chắc chắn sẽ không có nơi nào để đi." Kỷ Mạt ngập ngừng, "Anh có thể cho tôi ở lại một đem không?"

"Cho em ở lại?" Âm cuối khẽ nhếch, Lục Dương nhìn cô, "Không ở khách sạn nữa à?"

Kỷ Mạt: "......"

Cô rất muốn, nhưng nơi quỷ quái này đâu giống sẽ có một khách sạn cho cô ở.

"Tôi chỉ ở lại một đêm thôi, nếu thật sự không có phòng trống, tôi ngủ ở sofa cũng được." Kỷ Mạt thử thương lượng với anh, "Anh yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy anh, ngày mai trời vừa sáng tôi sẽ đi ngay."

Dứt lời, mặt Lục Dương bỗng dưng tối sầm, thanh âm sắc bén thêm vài phần, cắn răng nói: "Em lặp lại lần nữa!"

"......"

Kỷ Mạt giật mình, không biết cơn giận đột ngột của anh đến từ đâu.

Nhưng cô có thể chắn chắn là Lục Dương đang tức giận.

Kỷ Mạt không nói lời nào, Lục Dương cũng ý thức được mình đã mình bình tĩnh. Anh nâng tay lên, xoa xoa giữa lông mày, sau một lúc lâu mới thở dài nói: "Muốn tôi cho em ở lại cũng có thể, nhưng trước đó em phải trả lời một câu hỏi của tôi."

Kỷ Mạt ừ một tiếng, gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Anh hỏi đi."

Đừng nói một câu hỏi, chỉ cần không đem cô vứt lại chỗ này, mười câu hỏi cũng được.

Lục Dương buông tay xuống, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú: "Nói cho tôi biết, ba năm nay em đã đi đâu?"

Vấn đề này Kỷ Mạt đã từng nghĩ tới, nếu giờ cô đã trở lại thì cũng không sợ anh biết nữa. Nghĩ đến lúc trước Kỷ Mân nói vẫn không từ bỏ tìm kiếm cô, Kỷ Mạt thành thật nói: "Anh quốc."

"......"

Anh quốc?

Lục Dương sửng sốt, khó trách anh đã tìm rất nhiều nơi đều không thấy cô, hóa ra cô đi Anh quốc!

Ba năm qua, ngoại trừ trong nước, anh gần như đã tìm khắp nửa địa cầu, tới tất cả những trường cô từng có ý định muốn theo học trước đây một lần, nhưng vẫn không thấy tin tức gì của cô.

Anh biết trong kế hoạch của cô không có trường học nào ở Anh quốc, cô cũng chưa từng nói muốn tới thành phố nào ở Anh.

Hai mắt Lục Dương đỏ hoe, là do anh xem nhẹ tâm lý của cô, cô muốn trốn tránh anh, nhất định sẽ không đi đến nơi mà anh biết, sao anh lại không nghĩ tới!

Giờ khắc này, từ đáy lòng Lục Dương nảy sinh ra một loại cảm giác bất lực mãnh liệt.

Từ ngày Kỷ Mạt rời đi, anh đã biết Kỷ Mạt cố ý trốn anh, cô thay đổi số điện thoại, xóa hết tài khoản mạng xã hội, đem tất cả những phương thức liên lạc anh có thể tìm được xóa sạch sẽ, giống như hư không tiêu thất.

Nhưng anh không hiểu vì sao?

Lục Dương vừa định mở miệng, tài xế trước đã lên tiếng: "Lục tiên sinh, tới rồi."

Nghe được thanh âm, Kỷ Mạt ngẩng đầu.

Không biết khi nào chiếc xe đã chạy trên con đường rợp bóng cây, phía trước bên phải có một cánh cổng sắt lớn, cánh cổng trông rất cổ, cao chừng ba người.

Tài xế dừng xe bên ngoài cổng sắt, bấm còi hai lần, cổng sắt chậm rãi mở ra hai bên.

Kỷ Mạt nhìn qua cửa sổ xe, đập vào mắt đầu tiên là một hoa viên rộng lớn, bên trong trồng đầy những loại hoa cô không biết tên. Vòng qua hoa viên là những bậc thang rộng lớn dẫn đến một căn biệt thự.

Lúc đầu chỉ có mấy đèn sáng lên, dần dần hầu như tất cả đèn đều sáng.

Ô tô ngừng ở dưới bậc thang, có quản gia cùng người hầu từ bên trong đi ra.

Lục Dương sửa sang lại quần áo một chút, nhàn nhạt mở miệng: "Xuống xe."

Dứt lời, anh đi xuống xe trước.

Kỷ Mạt giật mình, nơi này chính là Khê Viên?

Cô vốn tưởng rằng Lục Dương sống một mình, cùng lắm là ở một căn chung cư lớn, không nghĩ tới lại là loại biệt thự có hoa viên rộng thế này.

Kỷ Mạt do dự vài giây, sau đó mở cửa xe.

Nương theo ánh đèn, lúc này cô mới phát hiện ra biệt thự còn dựa lưng vào một ngọn núi: "Đó là?"

"Núi Tương Sơn." Lục Dương không biết khi nào đứng ở phía sau cô.

Kỷ Mạt liếc anh một cái, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Tương Sơn là một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất thành phố Tương Lan, hàng năm đều có rất nhiều khách du lịch đến check-in, dùng từ "tấc đất tấc vàng" để nói cũng không quá. Trước đây cô đã đi leo núi nhiều lần nhưng cô cũng không biết đến sự tồn tại của nơi này.

Phảng phất nhìn ra nghi hoặc của cô, Lục Dương giải thích: "Lục gia mấy năm trước xây dựng khu nghỉ dưỡng ở Tương Sơn, tôi để lại một miếng đất nhỏ xây dựng biệt thự này."

"......"

Kỷ Mạt há miệng rộng đến mức có thể nuốt vào một quả trứng gà, cho nên biệt thự này là của anh?

"Vào thôi."

Lục Dương vỗ vỗ đầu cô.