Giọng nói của người đàn ông không lớn nhưng lại rất có khí phách.
Giọng nói này......
Kỷ Mạt trong giây lát ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia kinh ngạc.
Mặc dù đã ba năm không nghe thấy, nhưng cô đã nghe người này nói chuyện từ lúc năm tuổi, đã nghe mười ba năm, giọng nói ấy đã khắc vào trong xương cốt, ngay cả trong giấc mơ cô cũng có thể nhận ra.
Môi Kỷ Mạt run rẩy.
Trong nháy mắt, cô muốn bỏ chạy, nhưng hai chân cô lại như bị rót chì, muốn bước một bước cũng không thể.
Nhìn người nọ đứng dậy từ trên ghế sofa, khuôn mặt trầm xuống chậm rãi đi về phía cô, Kỷ Mạt biết đã không còn kịp. Chưa kể đến những người bên cạnh sẽ không dễ dàng để cô đi, cho dù ở đây chỉ có cô cùng người đàn ông này ở đây, cô cũng chạy không thoát khỏi anh.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, sớm đã thành thói quen của cô.
Kỷ Mạt từ bỏ, trước khi người đàn ông tới gần, cô đã nghiêng người, cụp mắt xuống. Mái tóc dài ngang lưng của cô xõa xuống bên tai, che khuất nửa khuôn mặt, đồng thời cũng che giấu đi nhịp tim bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.
Chỉ hy vọng anh không nhanh như đã nhận ra cô.
Cô còn chưa sẵn sàng găp lại anh.
Người cũng cảm thấy khϊếp sợ còn có Kỷ Mân.
Kỷ Mân tới nơi này giao không biết bao nhiều lần, đây vẫn là lần đầu tiên gặp Lục Dương. Nếu biết trước Lục Dương cũng ở đây, cô sẽ tuyệt đối không để Kỷ Mạt đi cùng.
Kỷ Mân vô thức nhìn thoáng qua Kỷ Mạt, sau đó lại nhìn Lục Dương đã đứng yên phía trước các cô, lắp bắp nói: "Lục, Lục Thiếu......"
"A, rất lợi hại, ngay Lục thiếu cũng nhận ra." Giang Hạo mới đầu cũng không có phản ứng gì lớn, nhưng sau khi nghe Kỷ Mân gọi Lục Dương, trong lòng vô cớ lại có chút khó chịu.
Lục Dương cùng bọn họ không giống nhau, anh không thường tới nơi này. Tuy rằng trước kia bọn họ cũng thường xuyên chơi cùng nhau, nhưng từ mấy năm trước sau khi Lục Dương tiếp nhận tập đoàn Lục thị từ trong tay hai ông chủ cũ, anh mỗi ngày bận rộn xã giao với các ông củ của nhiều công ty khác, cùng phú nhị đại bọn họ còn dựa vào gia đình đã sớm không phải cùng một loại người.
"Gọi Lục thiếu gì nữa, cô nên sửa miệng." Giang Hạo cười nhạt, khinh thường nói, "Gọi Lục tổng."
"......" Kỷ Mân có chút không nói nên lời, nhưng vẫn là nghe theo gọi: "Lục tổng."
"Ừ."
Lục Dương nhàn nhạt đáp lại, xem như cho cô chút mặt mũi.
Thời điểm Kỷ Mân tiến vào anh đã chú ý tới, nhưng anh cũng không cảm thấy hứng thú, ngược lại là cô gái tiến vào phía sau, giọng nói cùng giọng điệu ấy, tất cả đều cực kỳ giống người ba năm trước vứt bỏ anh lại, chạy mất ngay trước lễ đính hôn một ngày.
"Xoay người lại." Lục Dương thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Kỷ Mạt, ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."
Kỷ Mạt: "......"
Kỷ Mạt thật sự không muốn xoay người lại, cô chưa kịp lên tiếng, Chu Tử Minh đã nói: "Lục tổng, đã sớm nghe nói anh không gần nữ sắc, nhưng tôi muốn nói cho anh biết trước, cô gái này tôi coi trọng, hy vọng anh sẽ không đoạt, nếu anh muốn, tôi có thể nhiều gọi thêm vài người tới bồi anh."
Nói xong, hắn cường thế mà bá đạo đặt tay lên vai Kỷ Mạt.
Kỷ Mạt rùng mình, theo bản năng mà muốn tránh thoát hắn.
Cô càng giãy giụa, ngược lại Chu Tử Minh càng dùng sức hơn.
Sức lực giữa nam và nữ chênh lệch khá xa, Kỷ Mạt căn bản không phải đối thủ của hắn.
Lục Dương nhíu mày: "Buông cô ấy ra."
Chu Tử Minh không buông.
Hắn căn bản không thân thiết cùng Lục Dương, hôm nay bất quá nghe lời ông già, hắn mới mời Lục Dương tới. Ai ngờ suốt một buổi tối, Lục Dương trừ bỏ một mình ngồi ở trong góc uống rượu, lại không có nửa điểm hứng thú đối với các tiết mục cùng mỹ nhân hắn an bài.
Đều cùng một vòng tròn lớn lên, giả vờ ngây thơ cho ai xem.
Chu Tử Minh không quen nhìn bộ dáng Lục Dương ra vẻ thanh cao, cũng không tin hắn lớn đến từng lại lại chưa từng chơi đùa nữ nhân.
Rõ ràng là không nể mặt hắn!
Cảm giác say dâng lên, Chu Tử Minh bóp bả vai Kỷ Mạt ép cô xoay người lại, đem cô ôm chặt chẽ vào l*иg ngực mình, cười nói: "Chẳng lẽ Lục tổng cũng coi trọng cô ấy? Nói thật, cô gái nhỏ lớn lên cũng có chút tư sắc, không bằng như vậy, chờ hôm nay tôi chơi đủ rồi, sáng mai sẽ đích thân mang đến cho Lục tổng, thế nào?"
"......"
Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều cứng đờ.
Kể cả sau khi uống rượu, nhưng lý trí vẫn còn.
Mọi người đều biết Chu Tử Minh trong lòng không quá phục Lục Dương, nhưng không nghĩ tới hắn dám đối đầu với Lục Dương, hay đơn giản là đang tìm phiền toái cho chính mình. Lục Dương còn chưa nói gì, Chu Tử Minh đã cho anh một đòn kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cái gì mà chơi đủ rồi đích thân mang tới? Đây là tiếng người sao?
Người đàn ông nào nghe thấy cũng sẽ bùng nổ.
Có người lén lút nhìn Lục Dương, quả nhiên trước một giây chỉ có thể tính là người đàn ông sắc mặt âm trầm, giờ phút này cả khuôn mặt anh đều trầm xuống, ánh mắt lạnh thấu xương, giống như sự im lặng trước cơn bão.
Lục Dương không đáng sợ, đáng sợ chính là tập đoàn Lục thị sau lưng anh. Khó có thể nói nơi khác, nhưng ít nhất ở Tương Lan này, một khi cùng Lục thị trở thành kẻ thù, tương lai có lẽ phải xem xét lại một lần nữa.
Từ lúc Lục Dương tiếp nhận Lục thị đến nay, Lục thị đều không xuất hiện vấn đề gì, có thể thấy được Lục Dương vẫn rất có thủ đoạn.
"Buông cô ấy ra." Lục Dương trầm giọng, "Đừng bắt tôi nói lần thứ ba."
"......"
Chu Tử Minh còn chưa kịp lên tiếng, có người vội vàng khuyên nhủ: "Chu thiếu, Lục tổng hiếm khi mở miệng, Chu thị còn muốn hợp tác cùng Lục thị, anh liền nhịn đau bỏ thứ yêu thích đi."
"......"
Chu Tử Minh trong lòng lộp bộp, nháy mắt thanh tỉnh hơn phân nửa.
Vừa rồi đầu nóng lên, thiếu chút nữa quên mục đích hôm nay hắn mời Lục Dương tới.
Hắn không hiểu tầm quan trọng của Lục Dương, nhưng Chu thị còn muốn hợp tác cùng Lục thị, hôm nay nếu hắn làm hỏng việc hợp tác, sau khi trở về nhà có lẽ cha hắn sẽ tức giận đến mức muốn gϊếŧ hắn.
Chu Tử Minh như tỉnh lại từ trong mộng, vừa mới buông tay ra, cô gái trong ngực đã bị Lục Dương kéo qua.
Lục Dương lập tức nâng cằm Kỷ Mạt lên.
Gương mặt trước mắt chậm rãi hòa cùng gương mặt trong trí nhớ, Lục Dương gắt gao nhìn chằm chằm cô, mím môi.
Anh không nhận nhầm người.
Ba năm không gặp, vẻ trẻ con trên mặt cô đã phai nhạt, thay vào đó là vẻ đẹp quyến rũ chỉ thuộc về phụ nữ trưởng thành. Nhìn xuống, cô đang mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, vài cúc nơi cổ áo mở ra, mơ hồ có thể thấy được da thịt trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo dưới mái tóc đen rải rác, phía dưới cô mặc một chiếc váy ngắn cao bồi màu lam, hai chân thẳng tắp thon dài.
Quả nhiên là cô.
Còn nhớ rõ năm đó cô rời đi mà không nói một lời, chỉ để lại một mảnh giấy ghi "Không hẹn ngày gặp lại", Lục Dương tìm cô đến điên rồi. Từ phẫn nộ lúc đầu chậm rãi chuyển thành sốt ruột, cuối cùng hóa thành bất lực vô tận, anh thật sự cho rằng cả đời này cô sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Nhìn cô, Lục Dương chậm rãi giơ tay lên.
......
Từ vòng ôm của người này đến vòng ôm của người khác, Kỷ Mạt hoàn toàn không kịp có phản ứng gì. Đột nhiên không kịp phòng bị đã phải đối điện với ánh mắt của Lục Dương, đáy mắt cô hiện lên vài tia kinh hoảng cùng thất thố, thấy anh giơ tay lên, cô theo bản năng nhắm mắt lại.
Qua một hồi lâu, cảm nhận được hắn lòng bàn tay dừng ở nàng đỉnh đầu, thực nhẹ mà ở nàng trên đầu xoa xoa.
Lục Dương thấp giọng hỏi: "Đau không?"
Kỷ Mạt lúc này mới ý thức được Lục Dương đang hỏi mình, cô mở mắt ra, ngơ ngác lắc đầu: "Không, không đau."
"Thật sự không đau?" Lục Dương không tin, gạt tóc cô ra, thoáng thấy có mấy dấu tay màu đỏ trên vai cô từ cổ áo sơ mi hơi hé mở.
Không rõ ràng, nhưng cũng không nhanh như vậy biến mất.
Trong nháy mắt, nhiệt độ trong mắt Lục Dương lại giảm xuống.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc nhìn Chu Tử Minh: "Lực tay của Chu thiếu thật lớn."
Anh chỉ nói bảy chữ, nhưng tất cả mọi người có mặt đều nhìn ra anh đang tức giận.
Nghe xong những lời này, vài người có chút quen biết cùng Lục Dương đều nghi hoặc mà nhìn Kỷ Mạt, bọn họ quen biết Lục Dương nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy anh mất bình tĩnh vì một người phụ nữ, đây là lần đầu tiên. Chu Tử Minh bất quá chỉ là dùng sức ôm cô ấy một chút, Lục Dương liền đau lòng.
Lại nhìn cô gái này, lúc bị Chu Tử Minh ôm thì không ngừng giãy giụa, nhưng đổi lại là Lục Dương ôm thì lại ngoan ngoãn, đến một chút động tác cũng không có.
Nữ nhân này rốt cuộc là ai? Cùng Lục Dương có quan hệ gì?
Mọi người bắt đầu liên tưởng.
Chu Tử Minh lúc này phản ứng cực nhanh, biết mình đá phải tấm sắt, vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi Lục tổng, lúc trước tôi không biết đây là người phụ nữ của anh, thật sự không nghĩ đoạt cùng anh, mọi người đều là huynh đệ, chỉ đùa một chút mà thôi, bằng không tôi tự phạt ba ly, Lục tổng anh đừng cùng tôi so đo?"
"Không dám." ngữ khí Lục Dương sâu không lường được, "Lục mỗ không có huynh đệ như Chu thiếu."
"......"
Có thể nói, những lời này của anh hoàn toàn không chừa cho Chu Tử Minh chút mặt mũi nào, Chu Tử Minh có chút tức giận, lại cũng chỉ có thể chịu đựng: "Vậy Lục tổng muốn như thế nào?"
"Tôi cũng không muốn gì." Lục Dương ôm chặt Kỷ Mạt, đem đầu cô đè trong ngực, "Phiền toái Chu thiếu trở về chuyển lời cho Chu chủ tịch, Lục thị vô năng, chỉ sợ không xứng cùng Chu thị hợp tác, kế hoạch đã nói từ trước coi như không tính, còn thỉnh Chu chủ tịch tìm một đối tác khác."
Chu Tử Minh hoàn toàn luống cuống: "Lục tổng, chúng ta có chuyện gì từ từ nói......"
"Tôi và cậu không có gì cần nói." Lục Dương không nhìn hắn nữa, chuẩn bị mang Kỷ Mạt đi. Đi được hai bước, anh lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía Giang Hạo, "Giang thiếu, cô ấy là bằng hữu của tôi, phiền Giang thiếu thay tôi đem người an toàn đưa trở về."
Giang Hạo tự nhiên minh bạch anh đang nói tới ai, đồng ý nói: "Lục tổng yên tâm, tôi sẽ làm."
Lục Dương gật: "Làm phiền anh."
Lục Dương mang Kỷ Mạt rời đi khỏi phòng bao, lấy di động ra gọi cho tài xế.
Kỷ Mạt dọc đường đều bị anh ôm lấy, hơi thở quen thuộc quanh quẩn trong khoang mũi, cho dù xa cách lâu như vậy, vừa đến gần anh, cô tự động trở nên ỷ lại.
Một chiếc Maybach màu đen dừng lại trước cửa câu lạc bộ.
Lục Dương ôm lấy Kỷ Mạt đến cạnh xe, buông cô ra rồi mở cửa xe: "Lên xe đi."
Kỷ Mạt nhìn vào xe, lại nhìn Lục Dương, rốt cuộc nhận ra có gì đó không đúng, cô lui về phía sau một bước, lắc đầu, nắm chặt túi xách: "Không, tôi có thể tự trở về."
"Trở về?" Lục Dương hừ nhẹ, "Còn biết nhà ở đâu?"
Kỷ Mạt nghẹn lời, cô biết chính mình năm đó không từ mà biệt, trở về gặp lại, Lục Dương nhất định sẽ tính sổ với cô.
Tuy nhiên, cô một chút cũng không hối hận về quyết định lúc trước của mình.
"Tôi không về nhà anh." Kỷ Mạt ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt anh, "Tôi về khách sạn."
Lục Dương nhướng mày, "Lặp lại lần nữa."
Anh nói mang theo một tia uy hϊếp, Kỷ Mạt mím môi: "Lục tổng, đa tạ anh buổi tối hôm nay thay tôi giải vây, hôm nào có cơ hội, tôi có thể mời anh ăn cơm."
Lục Dương nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống: "Em gọi tôi là gì?"
Lục tổng? Lục tổng cái gì?
Kỷ Mạt nhất thời không nói gì, đi theo bên người anh nhiều năm như vậy, cô đối với mỗi một biểu tình của anh đều rõ như lòng bàn tay. Nhận ra anh thực sự tức giận, Kỷ Mạt cụp mắt, nhìn quần tây màu đen của anh, lặp lại: "Lục tổng a, bọn họ đều gọi anh như vậy."
Lục Dương bị cô làm cho tức giận bật cười: "Bọn họ gọi như vậy thì em cũng gọi như vậy à?"
"Không thể sao?" Kỷ Mạt vô tội mà nhìn anh.
"...... Được."
Lục Dương nhất thời không chịu nổi ánh mắt này, trước kia là như vậy, ba năm sau vẫn là như vậy.
Bất quá cũng nhờ ba năm xa cách mà anh càng minh bạch giờ này khắc này anh nên làm như thế nào.
Không đợi Kỷ Mạt có động tác tiếp theo, Lục Dương đã cầm đi chiếc túi trong tay cô, ném lên xe, thuận tiện đem cô cũng bế lên xe.