Gõ chữ: Cô Chuối
Tạ Kỳ nghệch ra còn người phụ nữ kia thì giàn dụa nước nước nói: "Đừng khóc nữa, ầy! Vất vả biết bao nhiêu mới tìm đến tận bây giờ!"
Sau khi đau lòng xong bà nhìn Tạ Kỳ một cách cẩn thận xong rồi lại thấy hơi đắc ý một chút, quả là con trai bà có mắt nhìn người, cậu bé này xinh trai thật đấy, mắt to mũi cao khuôn miệng nhỏ nhắn, đúng là một tiểu mỹ nhân!
Nhưng nhìn mặt cậu hơi non nên phu nhân bèn hỏi: "Con nhiêu tuổi rồi?"
Tạ Kỳ bắt đầu hiểu hiểu ra, vỡ lẽ chắc là bà đã hiểu lầm điều gì đó. Cậu còn đang định lên tiếng đính chính thì chợt liếc mắt thấy Ngô Trang đứng phía sau bà lớp mắt điên cuồng.
Tạ Kỳ khựng một chút rồi mới hiểu ra, xong cậu không nói nữa mà chỉ trả lời câu hỏi trước đó: "Con 18 ạ."
Vị phu nhân ấy tên là Diêu Văn Châu sững người, tặc lưỡi đáp: "Nhỏ thật."
Vậy chẳng phải 14 tuổi đã quen với Dịch Chi rồi sao?
Trời đất, không ngờ con trai bà...vô độ như vậy! Vậy là phạm tội đấy!
Diêu Văn Châu chột dạ trong thoáng chốc, không dám nhìn Tạ Kỳ, giọng của bà cũng thấp hơn khi nãy: "Con yên tâm, nhà họ Tần chúng ta sẽ không bạc đãi con đâu! Thôi thì vầy, cô làm chủ cho các con, các con kết hôn đi nhé."
Tạ Kỳ: "???"
Không phải, sao chủ đề lại xoay đến mức này rồi, có phải bà ấy hiểu lầm cái gì không?
Có thể nét ngạc nhiên trên gương mặt Tạ Kỳ quá rõ ràng, Diêu Văn Châu tranh thủ trấn an cậu rằng: "Cô cũng không phải kiểu người của thời đại trước đâu!"
Ánh sáng chiếu xuống, nhìn thấy bàn tay của con trai mình đang nắm lấy tay cậu, bà rũ mắt xuống nghĩ thầm --- yên tâm, mẹ sẽ làm chủ cho con, không để vợ của con chạy mất đâu!
Thảo nào vừa đến đã nắm lấy tay người ta, mới có mười tám tuổi thôi, còn non quá, vẫn chưa có khả năng đưa ra quyết định cũng rất dễ thay lòng đổi dạ.
Nhưng những vấn đề đó hoàn toàn không cần phải lo. Thấy đứa trẻ này khóc đến thảm thương như vậy là đã biết nó yêu Dịch Chi đến mức nào rồi. Một chuyện tốt như vậy còn lý gì mà bà không kết duyên cho họ nữa?
Việc kết đôi này cứ để cho bà, bà có thể giúp nó êm xuôi ổn thỏa! Dịch Chi mà tỉnh lại nhất định con bà sẽ rất vui!
Diêu Văn Châu nghĩ đến lúc Tần Dịch Chi tỉnh lại thì vui mừng không thôi, Tạ Kỳ còn chưa lên tiếng đã nghe bà nói tiếp: "Con cũng thấy rồi đấy, Dịch Chi thành người thực vật hơn nửa năm nay rồi, nằm đến mức người sắp hư nhược. Cô làm chủ, hai đứa kết hôn đi, con trò chuyện với nó nhiều một chút, nghe bác sĩ nói có thể dùng cách này giúp cho bệnh nhân tỉnh dậy. Cô đã kiên trì lâu lắm rồi nhưng nó không hề phản ứng, vậy mà con vừa đến nó đã nắm được tay con, có thể thấy nó thích con rất nhiều. Bốn năm trước cô đã đoán được nó có người mình thích, nào có ngờ đâu là trẻ đến thế...Cô cũng không ngại tuổi của con đâu..."
Diêu Văn Châu dừng lại một chút, cảm thấy nói ra vẫn tội lỗi, dù sao con mình thành người thực vật rồi còn muốn người ta gả cho con mình, đúng là làm khó quá.
Tạ Kỳ nhân lúc bà ngừng lại, cuối cùng cũng không nhịn được nữa --- nếu không giải thích rõ ràng e là không còn cơ hội nào nữa.
Cậu mở miệng nói: "Cô ơi, chắc cô hiểu lầm gì đó rồi phải không chứ con không thích anh ấy, con còn không thân quen gì với anh ấy cả."
"Sao con lại nói như vậy? Cô không phải kiểu phụ huynh truyền thống cổ hủ vậy đâu, cô nói rồi con cưới con cô được là được! Con đường lo! Mặc dù gia đình cô có phần truyền thống nhưng không ai dám phản đối đâu!" Diêu Văn Châu nói một mạch không khỏi cảm thấy hơi tự hào, còn ưỡn ngực hơn.
"...Không, con không quen anh ấy thật." Dường như Tạ Kỳ nhớ lại lý do tại sao bà lại chắc chắn là mình đang quen người này, cậu bèn giải thích: "Lúc nãy là thuốc nhỏ mắt thôi ạ."
Diêu Văn Châu nào tin cho được, làm sao nhỏ thuốc nhỏ mắt mà lại đến mức vậy được chứ? Bà không hiểu tại sao ngay cả khi bị bại lộ rồi cậu vẫn cố gắng chối như vậy, lẽ nào do bản thân bà không chân thành nên không lay động được cậu bé này sao?
Ngay khi hai người đang bế tắc thì y tá Ngô Trang đã đi tới nói với bà: "Cô ơi, đây là em trai cháu, chỉ là nay tiện ghé sang thăm thôi chứ không hề quen biết gì anh Tần cả."
Tạ Kỳ vừa liếc nhìn hắn đã biết ngay hắn nghĩ gì, rõ ràng hắn không muốn giúp cậu giải thích chuyện này. Cũng bởi Diêu Văn Châu quá mong muốn được làm chủ hôn sự cho cậu với người thực vật, nếu chuyện trở thành sợ thật chắc cậu sẽ lợi dụng hắn mất.
Tạ Kỳ cũng không ngăn cản bởi vì vốn nó là một sự hiểu lầm không biết phải giải thích làm sao.
Diêu Văn Châu lườm hắn một cái, không vui nói: "Em trai cái gì, tôi đã nhìn vào đơn ứng tuyển của cậu rồi, cậu làm gì có anh trai em gái. Cậu còn ở đây hóng hớt cái gì nữa, mau đi ra ngoài đi."
Ngô Trang sửng sốt, còn hơi xấu hổ nhưng không dám nói gì thêm bèn đi ra ngoài.
Diêu Văn Châu biến sắc vừa định nắm lấy tay Tạ Kỳ đã nói: "Con cũng lo nhiều quá rồi, thôi vầy đi, con gả cho Dịch Chi mỗi tháng cô sẽ cho con 20 vạn tiền tiêu vặt được chứ? Tiêu hết rồi thì cứ nói cô cô sẽ đưa thêm cho con."
Tạ Kỳ: "..."
Cậu bắt đầu thay đổi thái độ: "Dạ được chứ mẹ, nhưng mà như vậy thì lại không ổn cho lắm."
Tâm trạng lo lắng của bản thân biến đổi không ngừng khiến cho Tạ Kỳ cảm thấy không an tâm.
Ai bảo bây giờ cậu lại là nô ɭệ đồng tiền cơ chứ, mà nô ɭệ rồi thì làm gì có điểm dừng.
Diêu Văn Châu nghe cậu gọi mẹ còn mừng rỡ đến tít cả mắt, vẻ mặt trịnh trọng nói là: "Cô biết tình cảm của các con không thể nào tính được bằng tiền bạc, nhưng mà cô muốn bảo đảm cho các con thôi, con yên tâm! Con trai cô giàu lắm! Hai con kết hôn cũng không cần làm công chứng tài sản gì cả, nếu sau này ly hôn rồi thì cứ lấy thẳng một nửa tài sản của nó."
Tạ Kỳ: "..."
Đừng nói, con hổ con này dễ bắt đến vậy chứ?
Tạ Kỳ đáp lại một cách cứng đờ: "...Hay thôi cứ làm công chứng tài sản đi ạ, con không thể để con cô thiệt thòi như vậy được."
Diêu Văn Châu cảm động nói: "Mấy cái này con đừng để ý, con còn trẻ nên chịu nhiều thiệt thòi, chứ con cô năm nay đã 26 tuổi rồi, già quá, chắc với con thì giống như ông chú già đúng không?"
Tạ Kỳ: "...Cũng được ạ, 26 tuổi thì vẫn trẻ lắm cô."
Diêu Văn Châu: "Con không ngại tuổi tác là được rồi! Tuổi của nó có hơi lớn một chút nhưng cũng coi như thanh mai trúc mã với con ha, tình cảm đó làm gì có thứ nào sánh bằng được?"
Tạ Kỳ: "..."
Cậu như chết lặng đi ---- Sao cậu lại thành thanh mai trúc mã với con người ta rồi?
Hay cậu thật sự là người cuối cùng biết về câu chuyện này chăng?
Thế nhưng mà, Tạ Kỳ chợt nhớ ra một chuyện, cậu là nam thì sao cưới con trai của bà ấy được? Cứ cho là kết hôn đi, cậu cũng chỉ mới 18 tuổi, có phải độ tuổi hợp pháp để kết hôn đâu.
Vấn đề này cũng có phần nghiêm trọng nhưng Tạ Kỳ vẫn thông minh không nhắc đến nó — Dù sao người mẹ này cũng đang rất căng thẳng, nếu nói ra mà bà hiểu thì chuyện này cũng cho qua được.
Mặc dù Tạ Kỳ cảm thấy không ổn lắm nhưng cậu cũng có làm gì sai đâu, là do bà hiểu lầm nên cậu chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi...
Ây, cũng không có gì là không tốt.
Tạ Kỳ bình tĩnh mà nhìn nhưng trong lòng vẫn còn có phần hốt hoảng, dù sao chuyện này cũng hơi thất đức một chút.
Tạ Kỳ hắng giọng một cái: "Đúng vậy ạ, nếu gả cho anh ấy thì có thể ký hợp đồng không ạ. Dù sao con cũng còn nhỏ, không có cái gì bảo vệ cả..."
Diêu Văn Châu lập tức đáp lời: "Ký chứ! Tất nhiên là ký được!! Để cô đi in ra cho con, con chờ nhé, đừng đi."
Diêu Văn Châu lập tức gọi điện thoại cho ai đó.
Tạ Kỳ ở bên cạnh chờ, trong lúc đó mắt cậu lại bắt đầu đau nhưng lại không dám nhỏ mắt.
Cậu liếc cạnh cánh tay vẫn đang bị người đàn ông này nắm chặt, bây giờ cũng không nóng lòng muốn tránh nữa.
Ngược lại cậu còn thấy cảm động khi đột nhiên tóm lấy mình, dù sao chuyện tốt thế làm gì đến lược cậu được chứ.
Nhưng mà ngay khi cậu đang nghĩ vậy, đột nhiên bàn tay kia buông tay cậu ra thật.
Tạ Kỳ: "!"
Cậu lật đật nhìn sang phía Diêu Văn Châu, thấy bà không nhìn sang bên mình bèn chủ động nắm lấy tay người đàn ông. Để tạo ảo giác rằng anh vẫn đang nắm tay mình, cậu còn cố gắng dùng ngón tay mình nắm chặt lấy tay anh.
Cậu nhìn chằm chằm bàn tay to đang nổi lên gân xanh kia mà trong lòng thầm mặc niệm, ít gì cũng phải chờ mẹ anh ký hợp đồng rồi hẳng buông tay ra chứ.
Kết quả cái tay kia lại hơi nhúc nhích cứ như thể đang cố giãy dụa.
Phong thuỷ luân chuyển rồi trời ơi, bây giờ đến lược anh cầu cho thoát khỏi tay Tạ Kỳ.
Diêu Văn Châu gọi điện thoại xong, hiệu suất làm việc của người bên kia còn rất cao, chỉ trong vòng nửa tiếng đã đưa hợp đồng tới.
Người đến là một thanh niên trông rất thông minh lanh lợi, mặc vest đeo caravat, nhìn thôi cũng biết là một nhân sĩ tài giỏi. Cậu ta không kiêng dè có Tạ Kỳ ở đây đã nói trực tiếp với Diêu Văn Châu rằng: "Phu nhân, chuyện này có gấp quá rồi không? Dù sao cũng nên để anh Tần làm chủ chứ ạ?"
Diêu Văn Châu hơi không vui đáp: "Gấp cái gì? Dịch Chi thích cậu nhóc này bốn năm năm nay rồi, bây giờ trong lòng chỉ có mỹ nhân này thôi."
Người trẻ tuổi ngạc nhiên: "Anh Tần thích bốn năm năm rồi...?"
Cậu quay sang nhìn Tạ Kỳ, ánh mắt đầy vẻ chất vấn.
Tạ Kỳ: "..."
Mặt cậu tỉnh táo là thế nhưng sau lưng đã đổ đầy mồ hôi.
Diêu Văn Châu nói: "Chứ sao, cô là mẹ nó, sao còn không hiểu cho được? Cậu xem đi, vừa nhìn thấy đứa nhỏ này đã kích động nắm lấy tay, bỏ còn không được. Rõ ràng là dạng phản ứng chỉ người thích mới có! Hai đứa nó là tình yêu chân thật rồi, vậy cớ gì cô còn không tác thành cho hai đứa nữa?"
Người trẻ tuổi: "... Nhưng ông nhà đang ưng mắt một mối hôn sự cho anh Tần, như thế này chỉ sợ là..."
Diêu Văn Châu nghe xong liền giận thôi rồi: "Cậu cho rằng tôi không biết à? Bọn họ nghe Dịch Chi gặp chuyện đã lập tức thay đổi. Cô gái nhà họ Diêm còn tiếp cận Tần Bách Xuyên, đến cả thăm con trai tôi còn không có, đảm đương không nổi Tần gia nên giờ tranh thủ thay người chứ sao. Còn lâu tôi mới chấp nhận, cứ để Dịch Chi tự tìm đối tượng kết hôn thôi!"
Người trẻ tuổi: "..."
Cậu ta thực sự không còn gì để nói, nhưng ánh mắt nhìn Tạ Kỳ lại không thân thiện cho lắm.
Diêu Văn Châu nhận lấy bản hợp đồng trong tay cậu ta, còn liếc một cái rồi hài lòng nói: "Viết được đấy, điều lệ rất rõ ràng."
Bà đọc xong đưa sang cho Tạ Kỳ: "Con đọc đi."
Lúc này hình như mới nhớ ra cái gì đó, bà hỏi: "Con tên gì?"
Tạ Kỳ: "...Con tên Tạ Kỳ."
Cậu không dám hỏi tên người người đàn ông kia mặc dù đã nghe Diêu Văn Châu nói cả trăm lần đến mức rõ luôn dòng họ, nhưng Yizhi là cái gì Yi cái gì Zi nhỉ? Không rõ mà cũng không hỏi được, ngộ nhỡ lộ tẩy mất.
Diêu Văn Châu hối thúc: "Con mau xem đi, nếu ổn rồi thì kí."
Tim Tạ Kỳ nặng trĩu, cậu cẩn thận đọc hợp đồng. Thật ra chuyện kết hôn này không có bất cứ liên can gì, chỉ đơn thuần là kiểu hình thức 'hợp đồng cho thuê' mà thôi, chỉ cần cậu nói chuyện mỗi ngày với người bệnh, không cần làm chuyện gì khác thì mỗi tháng đã được 20 vạn.
Thậm chí còn không quy định cậu phải nói chuyện với người này bao lâu.
Không phải, bây giờ người có tiền phách lối cỡ vậy luôn sao? Nói một câu mà cũng có được 20 vạn?
Tạ Kỳ biết lần này mình có được món hời lớn nên nào có thể phản kháng cho được, cậu nhanh chóng ngước mắt lên nói với Diêu Văn Châu: "Con không có vấn đề gì ạ."
Cậu không nhắc đến chuyện kết hôn phải thế nào, Diêu Văn Châu cũng không giải thích rõ ràng chuyện đó, nếu cậu nói thì lại thành ra là nhắc nhở bà để bà nhớ ra đàn ông với đàn ông không thể kết hôn được...Mặc dù không đến mức nặng nề gì nhưng nếu không thể kết hôn với người đàn ông này thì cậu làm gì còn tiền tiêu vặt nữa?
Tạ Kỳ nhanh chóng nhận bút trong tay người con trai kia, đang định ký thì cậu trai chợt cản lại: "Khoang đã, phu nhân, tôi cảm thấy đột ngột quá, sao bà biết đây chính là người anh Tần thích bốn năm năm nay? Cậu ta có gì để chứng minh không?"
Tạ Kỳ: "..."
Đôi mắt cậu khẽ nheo lại, dời mắt nhìn sang người đàn ông nằm trên giường, nhẹ giọng nói: "Tôi có chứng cứ, trên xương mu của anh ấy có một nốt ruồi."
Cậu hơi đỏ mặt trông có vẻ như ngượng ngùng nói: "Thật ra chúng tôi đã tiếp xúc da thịt với nhau từ lâu."
Diêu Văn Châu: "!!!!"
Trời ơi!!!!!!!!!!!!
Dịch Chi! Mẹ nhìn lầm con rồi!
Cậu nhóc mới bây lớn! Mới 18 tuổi thôi! Sao con cầm thú vậy hả con!
Tạ Kỳ cảm giác được bàn tay bị mình điều khiển đột nhiên siết chặt lại.
Tạ Kỳ: "..."
Không phải chứ, anh ấy nghe mình nói được hả?
Nhưng cái tay đó nhanh chóng khôi phục lại như thường, như thể bất lực.
... Tạ Kỳ nghĩ, chắc trùng hợp thôi.
Cậu trai hoàn mỹ kia nào có ngờ lại nghe được chuyện chấn động như thế, thoáng chốc im lặng, người đã nằm trên giường, muốn nghiệm chứng cũng là chuyện rất dễ dàng.
Đến mức này rồi cậu ta không thể hô lên nói láo được.
Còn Diêu Văn Châu bụm mặt lại, chứng thực lời cậu nói là đúng: "Đúng rồi, đúng là chỗ đó của Dịch Chi có nốt ruồi....Ôi trời ơi là trời."
Chẳng phải đây là lão già đi dụ dỗ bé trai sao?
Sao con bà lại là loại người như thế cơ chứ?
Tạ Kỳ cầm bút ký tên lên bản hợp đồng, lần này người con trai kia cũng không ngăn cản nữa.
Diêu Văn Châu hơi hoảng sốt nhưng vẫn biết mình sắp làm gì, bà chuyển cho Tạ Kỳ 20 vạn qua Alipay rồi nói: "Khổ cho con rồi, Tiểu Kỳ. Thôi cô không quấy rầy con và Dịch Chi nói chuyện nữa."
Bà định đi nhưng Tạ Kỳ lại nhớ ra gì đó nên gọi lại: "Bây giờ con coi như là vợ của anh ấy rồi đúng không ạ?"
Bởi vì chuyện này diễn ra quá suôn mượt nên lúc cậu nói ra những lời này cũng không thấy xấu hổ lắm.
Diêu Văn Châu tranh thủ gật đầu đáp: "Đúng đúng đúng!"
Tạ Kỳ nghĩ thầm, xem ra trong mắt của bà, sau khi được công nhận đã là vợ chồng thì đây cũng coi là kiểu hôn nhân ảo rồi nhỉ?
Vậy thì cũng tốt, đến lúc đó cũng không khó để thoát thân, được rồi.
Chưa kết hôn mà đã có tiền, thật ra điều này cũng chẳng khá khẩm hơn so với ý tưởng ngu ngốc của Tại Đới.
Diêu Văn Châu ngơ ngác nhường chỗ cho Tạ Kỳ sau đó kéo cậu trai kia ra khỏi phòng bệnh, lúc đi còn buồn bã nói với cậu ta: "Dịch Chi chẳng khi nào nói với mình đời sống sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© của nó, đúng là trưởng thành rồi!"
Cậu trai kia: "..."
Ai lại đi nói với mẹ ruột là mình ngủ với người nào cơ chứ.
Nỗi đau xót của Diêu Văn Châu qua đi bà lại trở nên hưng phấn: "Cậu xem, chỉ cần một đòn tôi đã có được Tạ Kỳ trong tay rồi, lần này Dịch Chi tỉnh lại chắc chắn sẽ rất vui mừng. Vừa tỉnh dậy đã thấy vợ yêu xinh đẹp ở bên! Cậu bé ấy xinh thật, vóc dáng cao ráo, chỗ nào cũng được, quá là lợi cho Dịch Chi, cậu thấy sao?"
Cậu trai: "...Tốt lắm ạ."
Bà nói vậy rồi sao tôi dám nói trái được nữa?
Diêu Văn Châu lại nghĩ đến chuyện gì đó bèn nói: "À đúng rồi, tôi quên hỏi cách liên lạc với đứa nhỏ đó, Tạ Kỳ là cái gì qi nhỉ? Viết thế nào? Hôm nay tôi còn phải viết tên nó vào gia phả nhà mình, viết tên lên gia phả rồi thì chạy không thoát được nữa."
Bước chân bắt đầu vội vã: "Đi, đi hỏi cách liên lạc với tôi."
Còn phía bên này, Tạ Kỳ thở dài một hơi, buông tay người đàn ông xuống, nhìn mu bàn tay đã đỏ bừng của mình rồi nhẹ giọng: "Lực tay của anh mạnh thật."
Cuối cùng cậu cũng có cơ hội nhỏ thuốc nhỏ mắt, cậu cho thêm vài giọt vào mắt cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Ngay lúc này lại có người bước vào phòng bệnh, là Ngô Trang, mặt mày căng thẳng hỏi Tạ Kỳ: "Vừa rồi mấy người nói cái gì với nhau vậy? Em có giải thích với phu nhân mình là em trai của anh không? Không phải em ruột, nhận là được rồi."
Tạ Kỳ nhìn hắn một chút rồi thành thật nói: "Em không nói."
Ngô Trang hơi nôn nóng, tức giận nói: "Có chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong nữa!"
Lại hỏi: "Phu nhân nói kết hôn gì đó với em, em không đồng ý đúng không?"
Tạ Kỳ: "...Cái này cũng đâu cần phải nói với anh nhỉ?"
Ngô Trang nhìn chằm chằm cậu nói: "Nếu không phải anh thì em còn không có cơ hội được phu nhân nhìn thấy. Thôi thì vầy, em đồng ý kết hôn với anh Tần, mà anh em giúp em kiếm tiền, có qua qua cũng có lại đúng không?"
Tạ Kỳ: "..."
Cũng có vẻ quá tham lam rồi nhỉ...Bỏ có sáu ngàn tìm outsource, còn nói rõ là lương của mình cao hơn, bây giờ còn muốn gạt tiền từ người khác nữa?
Ừm, mặc dù cậu cũng không đến mức coi là lừa gạt người khác...
Tạ Kỳ: "..."
Cảm giác tội lỗi bắt đầu trào dâng.
Nhưng tính chất của hai người không giống, có vẻ như cậu quang minh chính địa hơn...Ừm, kiểu đã được hợp pháp hóa rồi.
Thế là Tạ Kỳ mạnh mẽ nói: "Anh không biết à? Thật ra là em quen anh ấy và em chỉ không muốn bị mẹ anh ấy phát hiện ra mà thôi. Dù sao thì em cũng đang bí mật quen với anh ấy tại anh ấy nói không muốn công khai và không cho người khác biết được."
Ngô Trang: "Cậu lừa gạt người khác vừa thôi! Làm gì có chuyện như vậy, vốn dĩ cậu có biết anh Tần đâu!"
Hắn vừa dứt lời cửa phòng đã bị đẩy ra 'rầm' một cái, giọng Diêu Văn Châu vang khắp trời: "Tôi biết ngay mà!"