Sau khi Tống Viễn dưỡng thương được vài hôm thì quyết định trở lại Kinh Thành. Trước khi đi hắn đưa Doãn Y Thần đến cửa hàng lấy vài bộ đồ đã đặt may từ trước.
Ông chủ vừa thấy hắn tới đã tươi cười niềm nở tới đón hắn: "Công tử, cậu tới lấy đồ cho muội muội sao? Mau tới đây, ta đã chuẩn bị xong rồi."
Tống Viễn chỉ gật đầu rồi dắt tay Doãn Y Thần bước vào trong.
Ánh mắt ông chủ dịu dàng nhìn Doãn Y Thần, trong lòng không khỏi cảm thán khuôn mặt này cũng quá xinh đẹp rồi, sau này lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân xinh đẹp yêu kiều làm bao nam nhân phải gục ngã!
Tống Viễn cầm một bộ đồ lên cẩn thận ngắm nghía sau đó đặt vào tay Doãn Y Thần: "Muội đi thử coi có vừa không?"
Doãn Y Thần vui vẻ nhận lấy bộ đồ rồi bước vào một gian phòng.
Trong lúc nàng đang thay đồ thì ông chủ e dè liếc nhìn Tống Viễn, môi mấp máy muốn nói lại thôi. Thật lâu sau ông ấy mới ấp úng hỏi: "Công tử, cha mẹ cậu đâu?"
Tống Viễn chỉ nhàn nhạt đáp: "Chết rồi."
Ông chủ nghe được câu trả lời thì ái ngại nhìn hắn, ánh mắt vừa thương hại vừa thấy tội nghiệp, trong đầu ông tự tưởng tượng ra cuộc đời bi thảm của người thiếu niên: Cha mẹ cậu mất sớm để lại muội muội còn thơ bé cho cậu chăm sóc, hai người lưu lạc đầu đường xó chợ cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc.
Vì quá thiếu ăn nên cậu phải đi đánh thuê kiếm miếng cơm manh áo, dù bản thân cậu vẫn mặc bộ đồ rách nát nhưng lại không nỡ để muội muội chịu khổ…
Nghĩ tới đây ông chủ lại tiếp tục hỏi: "Vậy cậu định đưa muội muội mình đi đâu?"
Lần này Tống Viễn không đáp mà chỉ mím môi rõ ràng hắn đã dần mất kiên nhẫn với ông chủ hay hỏi này.
Thấy hắn không đáp ông chủ lại lựa lời hỏi tiếp: "Cậu xem, bây giờ cậu còn không tự lo được cho bản thân thì làm sao lo được cho muội muội mình chứ, hay vậy đi…nhà ta hẩm hiu thê tử mất sớm không có một mụn con…"
"Thì?" Tống Viễn ngắt lời.
"Gia đình ta cũng gọi là có của ăn của để, chi bằng cách cậu để lại muội muội ở đây làm con gái nuôi của ta. Ít ra con bé cũng sẽ không phải chịu khổ nữa. Cậu cũng thấy tình hình của bản thân rồi đó, cậu còn chưa tự lo được cho mình thì sao lo được cho muội muội đây, hơn nữa con bé mới bao lớn, cậu nỡ để muội muội mình chịu khổ à?" Sau mấy lần tặc lưỡi cuối cùng ông chủ cũng nói ra ý định của mình.
Tống Viễn còn chưa kịp đáp Doãn Y Thần đã vén rèm nói bằng giọng non nớt: "Ta muốn đi cùng ca ca, dù khổ đến mấy cũng không oán thán nửa lời."
Ông chủ vẫn chưa từ bỏ tiếp tục dụ dỗ: "Chỗ ta có rất nhiều đồ ăn ngon, nếu con trở thành con gái nhà ta thì sẽ không lo bị đói đâu…"
"Đi thôi." Tống Viễn đặt ngân lượng trên bàn rồi dứt khoát nắm tay Doãn Y Thần rời đi.
Ông chủ tặc lưỡi nhìn bóng dáng hai người dần khuất lối, miệng không khỏi thở dài thườn thượt.
Ông mất vợ từ sớm nên luôn khao khát có một đứa con, mà trông nàng lại rất ngoan ngoãn đáng yêu, nếu đó là con của ông thì hay biết mấy…
Dọc đường Doãn Y Thần chăm chú nhìn sắc mặt Tống Viễn, nàng thấy hắn vẫn luôn nhíu mày thì lo lắng hỏi: "Ca ca, huynh đã nói sẽ không bỏ muội lại một mình mà, huynh đừng nuốt lời được không…"
Mà lúc này Tống Viễn vẫn luôn nắm chặt tay nàng, ánh mắt u ám nói nhỏ: "Ta không muốn bỏ mặc muội, chỉ là ta cảm thấy có vài con sâu bọ đang muốn tự tìm đường chết…"
Dứt lời, một tên ăn xin nằm trong góc bỗng vùng dậy cầm lấy thanh kiếm giấu dưới đống rơm lao về phía hai người họ. Không chỉ có một mình gã ta mà còn một nhóm người mặc áo đen bịt khăn che mặt cũng cầm kiếm xông tới.
Người dân xung quanh bị dọa cho hết hồn nháo nhào chạy, miệng thì la hét om sòm: "Gϊếŧ người rồi, chạy mau!"
Mà một tên áo đen hình như là thủ lĩnh lại lạnh lùng liếc nhìn Tống Viễn rồi nói với đám đàn em: "Gϊếŧ hắn, rồi nhanh chóng rút!"