Suốt cả đoạn đường hai người không nói với nhau một câu nào. Doãn Y Thần vẫn nắm chặt tay Tống Viễn không buông.
Hắn chậm rãi đi theo sau nàng, tuy không nhìn thấy mặt nhưng hắn đoán chắc nàng đang rất tức giận, vai run lên như đang chịu ấm ức rất lớn. Lần đầu hắn thấy bối rối, không biết bản thân đã làm sai ở đâu mà để tiểu tổ tông tức giận.
Nàng cứ cắm cúi đi mãi, khi tới một hiệu thuốc mới dừng lại. Nàng bước vào, nhờ thầy thuốc khám vết thương cho hắn, rồi nhận thuốc ông ấy kê.
Nhìn miệng vết thương lở loét, cái mới chồng lên cái cũ mà lòng nàng thắt lại, chắc là rất đau, sao hắn có thể chịu được?
Như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn nhìn nàng rồi tươi cười dỗ dành: "Muội ra ngoài chơi trước đi, ta không đau, muội đừng lo."
Xì, ai thèm lo cho cái tên mặt lạnh như hắn chứ? Nàng ngúng nguẩy chạy ra ngoài.
Lúc này, trời đã về đêm, người qua đường vẫn không ít đi mà trái lại còn có nhiều người ra ngoài dạo chơi hơn. Có những cặp tình nhân e thẹn chỉ đứng nhìn nhau cứ chàng chàng thϊếp thϊếp. Khi thấy cảnh này, nàng liền thích thú ngồi xem một chút, cho tới khi thấy hai người đó hôn nhau nàng mới xấu hổ giả vờ bịt mắt lại, ai da, người ta mới chỉ là đứa trẻ thôi mà, sao có thể xem mấy cái cảnh như vậy chứ? Tuy nàng dùng tay bịt mắt nhưng lại mở he hé ngón tay để nhìn cho kỹ, khi thấy hai người đó hôn nhau đắm đuối nàng thấy có chút hiếu kỳ, không biết hôn nhau có gì vui mà mọi người thích làm thế nhỉ?
Bỗng nàng bị một bàn tay bịt mắt lại, khi nàng đang chuẩn bị hét lên thì chợt nghe được giọng nói quen thuộc: "Ngoan, đừng sợ. Là ta."
"Tiểu ca ca? Huynh băng bó xong rồi sao, huynh tới đây làm gì?" Nàng dùng tay cố kéo tay hắn xuống nhưng sức quá yếu nên không ăn thua.
"Đợi một lát, có những thứ trẻ con không được xem." Hắn thản nhiên nói, còn bản thân lại hờ hững liếc nhìn xung quanh.
Mãi một lúc lâu sau đôi chim cu mới quyến luyến chia tay, trước khi đi, người thiếu nữ còn tặng cho tình nhân của mình một cái khăn tay làm tín vật. Khi thấy hai người kia đã đi khuất hắn mới bỏ tay xuống, bế nàng lên, hắn nở nụ cười cưng chiều hiếm hoi hỏi: "Giờ ta dẫn muội đi ăn kẹo hồ lô ngào đường có được không?"
"Huynh mau thả muội xuống trước đi, lỡ đυ.ng phải vết thương thì phải làm sao?" Doãn Y Thần sợ mình động vào vết thương sẽ khiến hắn đau nên không dám cựa quậy, chỉ dùng tay đẩy nhẹ vai hắn.
"Không đau chút nào, giờ ta có thể cõng muội chạy vòng vòng luôn." Hắn để nàng ngồi lên vai rồi đi tới trước quầy bán hồ lô mua hai xâu rồi đưa cả cho nàng.
"Mai ăn đi, ăn xong ta dẫn muội đi thả đèn hoa đăng."
Doãn Y Thần muốn đưa cho hắn ăn một xâu nhưng hắn cứ một mực từ chối nói hắn không thích đồ ngọt, nài nỉ mãi mà hắn không chịu ăn nên nàng cũng kệ, ai bảo hắn dám lén lút đi đánh nhau đâu!
Khi đi dạo được vài vòng hắn mới thả nàng xuống, hắn đưa một cái hoa đăng cho nàng, dịu dàng nói: "Muội mau ước đi, sương xuống rồi, về muộn sẽ bị cảm đó."
Doãn Y Thần nhìn đèn hoa đăng trong tay mà trong lòng thấy ấm áp lạ kì, hắn và nàng vốn không hề quen biết mà nay lại như người một nhà, hắn là ca ca tốt còn nàng là tiểu muội muội được hắn bao bọc, hai người cứ nương tựa vào nhau mà sống, tình cảm đó còn khăng khít hơn cả người thân ruột thịt. Nàng lại nhớ về cha mẹ nuôi, họ đã nuôi nàng từ lúc nàng vừa lọt lòng cho tới khi trưởng thành, nhưng có lẽ họ chưa từng yêu thương nàng mà chỉ coi nàng như gánh nặng, là công cụ sai vặt không cần trả công.
Nhiều năm sau, khi nhớ lại cái đêm thả đèn hoa đăng ấy, nàng vẫn không khỏi bật cười, khi đó nàng còn nghĩ hắn chính là người tốt nhất trên đời này, nào biết hắn chính là tên bạo quân khát máu tàn bạo trong miệng người đời chứ!