Tiểu Manh Manh Của Đại Bạo Quân

Chương 7: Tỉ thí

Mọi người đều nín thở chờ đợi.

Tống Viễn chỉ cười khẩy, nhẹ nhàng nghiêng người tránh né. Tên béo vồ hụt, điên tiết rống lên, lại tiếp tục lao về phía Tống Viễn.

Liên tiếp ba bốn lần, Tống Viễn đều thuận lợi tránh được khiến gã béo tức xì khói, gã hằm hè nhìn "tên nhãi con" trước mặt, bắt đầu tung chiêu hiểm. Chỉ thấy đôi tay gã vung loạn xạ, rất nhanh đã đánh tới trước mặt Tống Viễn. Doãn Y Thần ở dưới nhìn thấy vậy, con ngươi co rút lại, nếu bị bàn tay gã béo đó vả trúng chắc Tống Viễn không còn răng để ăn cơm mất!

Quả thực Tống Viễn có hơi bất ngờ trước đòn tấn công ấy, hắn thấy gã béo đã bắt đầu đánh nghiêm túc thì cũng dốc toàn lực dùng chân đạp một cú vào bụng gã. Nhưng cú đá ấy không nhằm nhò gì với gã béo, ngược lại hắn còn cười khoái trá buông lời chế giễu: "Ha ha, tiểu tử, ngươi đang gãi ngứa cho ông nội ngươi sao?"

Không những không khiến gã béo bị thương mà Tống Viễn còn bị gã ta nắm lấy chân, xoay một vòng trên không trung, Tống Viễn chỉ thấy chân mình đau như gãy từng khúc xương, đầu óc cũng quay cuồng.

Không được, nếu cứ như vậy chắc chắn sẽ bị gã ném khỏi lôi đài mất! Tống Viễn cắn răng, cố chịu đau gập người xoay một vòng trên không trung khiến gã béo tuột tay.

Hắn lảo đảo đứng không vững, cả người mềm nhũn không chút sức lực, thấy gã béo lại lao tới, hắn chỉ có thể tiếp tục né tránh câu giờ.

Trong lúc vô tình, Tống Viễn không may bị gã béo đánh trúng ngực, miệng phun ra một ngụm máu, lục phủ ngũ tạng như tan thành trăm mảnh. Hai người lại tiếp tục gườm gườm nhìn nhau, thấy gã béo không hề hấn gì, hắn đành đổi chiến thuật, gã béo này càng đánh lại càng hăng, không có dấu hiệu kiệt sức, mà hắn đang bị thương nặng, vết thương ở ngực còn đang rỉ máu, thấm ướt vạt áo.

Nếu không thể câu giờ thì chỉ còn cách tìm ra điểm yếu rồi hạ thủ thôi. Tống Viễn cẩn thận quan sát gã béo, thấy hắn tuy rất tự tin để hắn tùy ý đánh khắp người nhưng còn phần đầu lại luôn được bảo vệ nên dứt khoát nhảy lên, lấy gối gã làm bàn đạp, nhảy lên đầu gã.

Gã béo bị hành động của Tống Viễn làm cho kinh ngạc, tuy cơ thể gã có lớp mỡ bảo vệ nhưng phần đầu lại không có gì bảo vệ nên rất dễ bị nhắm vào. Gã ra sức rung lắc muốn hất Tống Viễn xuống. Thấy gã phản ứng như vậy, Tống Viễn càng dám chắc đã tìm được điểm yếu của gã. Vậy nên hai chân cố trụ vững trên bờ vai gã, mà gã béo nào có để yên, dùng tay quờ quạng cố bắt lấy chân Tống Viễn. Tuy nhiên tay gã toàn mỡ nên không được linh hoạt, hết lần này tới lần khác vồ hụt. Thấy không tóm được Tống Viễn, hắn gào mồm chửi rủa: "Bà nội ngươi, mau cút xuống cho lão tử! Đồ không có mẫu thân!"

Gã không biết câu nói này đã chạm tới nỗi đau Tống Viễn, chỉ thấy mắt hắn đỏ lên, hung ác nhìn cái đầu nhắn bóng của gã béo. Hắn lấy đà, bay lên cao rồi dùng nắm đấm đánh mạnh vào đầu gã béo, lúc này gã béo đứng im như phỗng, miệng ú ở gì đó. Gã vẫn đứng như vậy, không gục xuống, Tống Viễn lại đánh thêm một cú vào giữa mặt gã, lúc này thân thể gã mới đổ rầm xuống. Mắt gã trợn ngược, khoé miệng rỉ máu, cả người run rẩy.

Mọi người xung quanh cũng khϊếp vía trước cảnh vừa rồi, một thiếu niên mà lại có thể mạnh đến vậy? Mọi người không thể biết, cú đấm đầu tiên Tống Viễn đánh vào đầu gã béo có dùng chút nội lực mới khiến gã béo trở tay không kịp như vậy.

Trên lầu đối diện, một dáng người mặc thường phục đang phe phẩy quạt, miệng nhếch lên: "Sao lại lưu lạc tới mức phải đi đánh đấm như vậy."

Nói rồi hắn gọi thủ vệ lại, thì thầm vào tai tên đó mấy câu rồi tiếp tục ung dung xem kịch.

Quản trò niềm nở bước lên kiểm tra, thấy gã béo còn sống thì khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ông ta cười tươi đưa một rương vàng cho Tống Viễn. Thấy hắn chần chừ không nhận thì nói to: "Đây là phần thưởng của hôm nay, không biết cậu có muốn đánh tiếp không?"

Tống Viễn còn chưa kịp trả lời thì đã bị một giọng nói cắt ngang: "Bọn ta không đánh nữa." Doãn Y Thần chạy lên lôi đài, kéo tay Tống Viễn: "Ca ca, chúng ta về nhà thôi."

Xung quanh lại được phen xôn xao.

"Đẹp thật đó."

"Đúng là huynh muội một nhà có khác, đều đẹp như nhau."

"Bé con ơi, có muốn làm con dâu nhà ta không?"

Tống Viễn nghe được câu nói đó thì không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu, hắn dùng cả người che chắn cho nàng, không để mấy kẻ thô thiển đó nhìn nàng.

Bé con là của một mình hắn! Không một ai được giành.

Trên lầu, người thần bí đó nở nụ cười sâu xa: "Ca ca? Sao ta chưa từng thấy qua tiểu Viễn Viễn còn có một người muội muội như vậy nhỉ?"