"Hoàng Thanh Vân, ta đối tốt với bà như vậy, bà lại đẩy vào con đường chết, rốt cuộc ta đã làm gì sai chứ!" Doãn Y Thần đau đớn hét vào mặt Hoàng Thanh Vân đang cười mỉa mai.
Bà ta bước tới nâng cằm nàng lên, trừng mắt nói: "Sự tồn tại của ngươi đã khiến ta chướng mắt, ngươi đáng phải chết!"
Nói xong bà ta liền sai người mang dao tới. Hoàng Thanh Vân rạch từng nhát lên người nàng, tuy không trực tiếp kết thúc sinh mệnh nhưng lại khiến nàng đau đớn tột độ.
"Doãn Y Thần ơi Doãn Y Thần, nếu có kiếp sau ngươi đừng lương thiện nữa, ngươi lúc nào cũng đạo đức giả y như mẫu thân ngươi vậy. Xuống đó nằm cùng ả ta luôn đi!" Bà ta cười khoái trá nhìn hơi thở nàng đang yếu dần.
Doãn Y Thần cảm nhận sự đau đớn thấu tim gan, không ngờ người mẫu thân nàng luôn tôn trọng lại là kẻ lòng lang dạ sói, thâm hiểm máu lạnh.
Nàng vốn là đích nữ phủ thừa tướng, có mẹ là con gái Tô thái sư, cha là thừa tướng được hoàng thượng hết mực sủng ái. Thế nhưng trớ trêu thay, khi vừa lọt lòng, nàng đã bị bảo mẫu ẵm đi bán cho cặp vợ chồng nông thôn, ngày ngày bị đánh mắng, làm việc đến kiệt sức. Lớn lên tìm lại được cha, tưởng chừng như đã hết khổ, nào ngờ đây mới là bắt đầu cho cuộc đời đau khổ của nàng…
Cha bị Hoàng Thanh Vân rắp tâm hãm hại đến thân bại danh liệt, còn nàng cũng bị bán vào lầu xanh làm kỹ nữ bị biết bao tên đàn ông dơ bẩn chà đạp.
Cuối cùng lại chết một cách oan uổng.
Nếu ông trời cho nàng một cơ hội, nàng nhất định sẽ báo thù…
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi trồng rau!" Giọng nói chua ngoa của một phụ nữ vang lên khiến Doãn Y Thần đang mơ hồ tỉnh dậy.
Nàng không bao giờ quên cái giọng nói ấy của mẹ nuôi, bà ta luôn mắng chửi nàng, ép nàng phải làm việc.
Doãn Y Thần vội nhìn bàn tay mình, không có bất kỳ vết cắt nào, ngón tay bé xíu trắng hồng trông như búp măng non.
Nàng chợt hiểu, thì ra ông trời thật sự đã cho nàng cơ hội trọng sinh làm lại cuộc đời. Nhìn vào những thứ xung quanh, nàng biết mình đã trở về năm bốn tuổi, bị mẹ nuôi ngày ngày đánh đập.
Lần này nàng nhất định không để kẻ khác chơi đùa, nàng nhất định phải thắng! Doãn Y Thần biết sau này nàng sẽ bị cha mẹ nuôi bán cho địa chủ đã có tới tám thê thϊếp, nàng không muốn ngồi yên chờ chết, nàng phải thoát khỏi đây.
Sau khi tính toán xong, nàng vội chạy ra vườn ra. Hừ, sau này đợi khi ta lấy lại thân phận, ta thề sẽ bắt các người quỳ xuống xin lỗi mẫu thân ta.