Phó Nam Kiệt không nhịn được cười, thật là đáng yêu.
[Tôi cũng muốn chọc vào mông cậu bé quá đi~]
[Tôi muốn nựng mông cậu bé quá~]
[Những người có ý đồ xấu xa kia! Thiên Lạc hãy đến đây, đừng chơi với người xấu nha bé!]
[Thật ra, tôi muốn chọc vào mông Phó Nam Kiệt hơn (yếu ớt) (đừng mắng tôi).]
[? Này bạn gì ơi, bình tĩnh lại nào.]
[Thật vậy, mông Phó Nam Kiệt khá căng đấy, hihi.]
[Đơn giản mà, các người đi làm phi tần của hắn đi.]
[... Đ* mẹ!]
Điểm đến nằm ở vùng xa xôi, phi thuyền cần bay 20 tiếng nên các khách mời phải ở trên phi thuyền gần một ngày.
Chương trình cố ý không chuẩn bị bất kỳ dự án vui chơi nào cho trẻ em, muốn thử thách cha mẹ giống đực.
Nhóm đầu tiên, trẻ con nghe cha kể chuyện rất chăm chú, nhóm thứ hai, trẻ con chơi những món đồ chơi mới nhất do Tập đoàn Đế Quốc chuẩn bị.
Nhóm thứ ba là khách mời không phải là người nổi tiếng, gia đình bình thường chưa từng thấy phi thuyền sang trọng như vậy nên đang hăng say khám phá.
Phó Nam Kiệt đi một vòng, dừng lại ở phòng giải trí, nơi có mũ chơi game.
Hắn đội chiếc mũ lớn lên đầu, ngay lập tức xuất hiện trong vũ trụ bao la, sau khi đăng ký người dùng mới, rất nhiều ô game lơ lửng chờ đợi lựa chọn.
Phó Nam Kiệt chọn đại một trò chơi "Cuộc Chiến Quái Thú", hắn thích game chiến đấu cơ giáp hơn.
Khi Phó Nam Kiệt lái tàu chiến đấu chống lại quái thú vũ trụ, Giang Thiên Lạc đi khám phá phi thuyền xong, buồn chán trở lại bên cạnh hắn.
Bé ngồi trên chiếc ghế nhỏ, chống cằm nhìn Phó Nam Kiệt đang chìm đắm trong game, rất bực bội.
Sao mà chán quá vậy.
Giang Thiên Lạc kéo áo Phó Nam Kiệt: "Bao lâu nữa mới tới ạ?"
Phó Nam Kiệt đang suy nghĩ cách triển khai chiến đội: "Còn 15 tiếng nữa."
Sợ bé không hiểu, hắn giải thích thêm: "Là sáng mai mới tới đấy."
Giang Thiên Lạc bực bội: "Nhưng con muốn xuống ngay bây giờ cơ."
Phó Nam Kiệt trả lời hời hợt: "Nhưng bây giờ đi ra ngoài chỉ biến thành bóng bay thôi."
Giang Thiên Lạc hỏi: "Bóng bay là gì ạ?"
Phó Nam Kiệt nghĩ một lúc: "Là giống như thổi bóng bay giấy, phồng lên mà không thở được, rất lạnh, lạnh hơn tủ lạnh nữa."
Giang Thiên Lạc nhíu mày: "Bây giờ con là bóng bay."
Phó Nam Kiệt tò mò hỏi: "Sao lại là bóng bay?"
Giang Thiên Lạc tự chọc vào bụng mình: "Bây giờ con rất tức giận, tức giận nên phồng lên đây này."
Phó Nam Kiệt tạm dừng game lại, tháo mũ xuống, thấy cảnh này, cũng chọc vào bụng bé, gật đầu đồng ý: "Thật vậy, phồng phồng, rất đầy đặn."
Giang Thiên Lạc nghe ra, căn bản là cha không thèm để ý đến lời mình nói.
Bé mếu máo, nằm xuống sàn nhà lăn lộn, tay chân ngắn ngủn vung vẩy, như đang chèo thuyền: “Con đã nói rồi! Con muốn xuống! Con không muốn ngồi phi thuyền nữa!"
Phó Nam Kiệt thở dài: "Bảo bối à, không phải là cha không muốn cho con xuống, mà là bây giờ không thể xuống được."
Giang Thiên Lạc càng lăn mạnh, nhìn cái áo trắng của bé sắp buộc thành nút rồi: "Con không quan tâm con không quan tâm!"
[Cứu tôi, đúng là ác mộng mà...]
[Thật khó chịu với mấy đứa trẻ bướng bỉnh, nếu có thể xuống thì đã cho con xuống rồi.]
[Cha mẹ khác đều dỗ con, Phó Nam Kiệt lại tự chơi game, phục thật.]
"Chậc." Lúc này không thể chiều theo, càng chiều càng được đà.
Phó Nam Kiệt tùy ý xé đôi tờ giấy, vo thành viên nhét vào tai.
Hắn truyền hình ảnh và âm thanh trong mũ lên màn hình lớn ở phòng giải trí, rồi đội mũ tiếp tục chơi game.
Giang Thiên Lạc vừa giận vừa ấm ức, lăn lộn muốn thành máy lau nhà, sàn nhà sáng bóng lấp lánh.
Lúc này, hình ảnh trên màn hình đột nhiên thu hút sự chú ý của cậu bé. Theo đà trận đấu bắt đầu, tàu chiến bắn phá đối thủ, ánh sáng lóe lên.
Cả máy bay không người lái nhỏ cũng được phái đi để phá hủy căn cứ kẻ thù.
Phòng giải trí tràn ngập âm thanh phi thuyền bay lượn, đạn nổ tung và tiếng gầm thét của quái thú.
Bé tạm thời quên mất mình đang làm gì, chớp mắt vài cái rồi lại nhớ ra tiếp tục lăn lộn: “Con muốn xuống phi thuyền con muốn xuống phi thuyền!"