Phó Nam Kiệt không trả lời ngay mà suy nghĩ một lúc.
Trong cốt truyện ban đầu, nguyên chủ trả lời có, nhưng lại bị tát vào mặt nặng đến mức Giang Thiên Lạc càng ngày càng đối nghịch, mỗi lần hành vi xấu như vậy xuất hiện, cuộc trò chuyện này đều bị mọi người kể lại đầy chế nhạo.
Giang Thiên Lạc không nghe được Phó Nam Kiệt trả lời, trong lòng cảm thấy bất an, vừa rồi cậu hối hận vì đã khóc, sau đó lại cảm thấy mình không sai, miệng bất giác mím lại.
Phó Nam Kiệt thành thật nói: “Khó mà nói.”
Người chủ trì tiếp tục đào hố: "Sao khó nói như vậy? Chúng ta chỉ thấy Thiên Lạc không muốn ăn, bình thường cho cậu nhóc ăn khó khăn như vậy sao?"
Phó Nam Kiệt thẳng thắn nói: "Đứa nhỏ đói thì sẽ tự khắc ăn, không muốn ăn thì không ăn, không muốn ăn thì ép làm gì?"
Anh thậm chí còn hỏi: "Nếu anh không muốn ăn mà tôi cứ đưa thức ăn vào miệng anh thì anh thấy sao?"
Người dẫn chương trình không nói nên lời, hắn không ngờ lại tự kê đá đập chân mình, ngược lại lại nói rõ rằng Giang Thiên Lạc không phải vô cớ gây sự.
Hắn không cam lòng tiếp tục hỏi: “Nhưng có một số nhóc con chỉ thích chơi đùa, không phải là không đói.”
Phó Nam Kiệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy thì cứ để đói đi. Bữa này không ngon thì không cần ăn nữa, đợi bữa sau đi, đói một lần sẽ hiểu. Vài bữa sau nhất định sẽ ăn."
Chủ trì: "..."
[Kết thúc rồi, tôi nghĩ tôi đã bị thuyết phục rồi.]
[Có lý, ngày nào tôi cũng phải cho lũ trẻ ăn cơm kiểu ép buộc này, mỗi lần như vậy đều chạy đến gầy cả người.]
[Tôi cũng cảm thấy như vậy! Chạy theo chúng y như một cái đại hội thể thao. Tôi đã không còn là nhóc con nhưng hùng phụ và thư phụ vẫn ép ăn khiến tôi muốn nôn mửa.]
[Mặc dù tôi vẫn ghét Phó Nam Kiệt nhưng lời này tôi đồng ý.]
Sắc mặt Giang Thiên Lạc đỏ bừng, hai mắt cậu sáng ngời, trong lòng côn trùng nhỏ đang vui mừng khôn xiết.
Cho nên vừa rồi hùng phụ là đang giúp đỡ cậu!
Thật tốt, trùng nhỏ thông minh cũng biết đạo lý có qua có lại, sau này cậu sẽ giúp đỡ lại anh, hehe.
"Nói như vậy quả thật có nhưng chúng ta vẫn cần cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cho con nhỏ!" Người dẫn chương trình vẫn cố gắng chữa cháy, tìm đường lui cho mình.
"Vậy chúng ta chuyển sang câu hỏi tiếp theo. Nếu tổng số điểm là một trăm điểm, Thiên Lạc sẽ cho hùng phụ bao nhiêu điểm?"
Giang Thiên Lạc cau mày, gặp phải vấn đề lớn nhất trong kiếp sống mới được ba năm của mình.
Tuy nhiên, rất nhanh, câu trả lời của ấu trùng đã truyền từ phía sau ghế sô pha đến: “Mười điểm!”
Đồng tử của Phó Nam Kiệt đang run lên, cái gì cơ? Không thể nào, tệ quá như vậy luôn ư?
Không sao, đó là nguyên chủ, không phải anh, không phải anh.
Phó Nam Kiệt tự an ủi mình, vẻ mặt bình tĩnh.
Người dẫn chương trình ngửi thấy mùi dưa, vội vàng hỏi: “Sao lại là mười điểm?”
Giang Thiên La duỗi ngón tay cẩn thận đếm: "Bởi vì tôi chỉ biết 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10."
Trùng nhỏ hiếu học hỏi: “Một trăm là nhiều hay ít vậy?”