Vốn dĩ Giang Thiên Lạc cũng không quá muốn tham gia chương trình đó, nhưng bé cho rằng nếu mình đồng ý tham gia thì hùng phụ sẽ đối xử tốt với bé, còn mong chờ sẽ được nghe kể chuyện trước khi đi ngủ.
Nghe nói các hùng phụ thư phụ khác đều sẽ kể chuyện xưa, lần nào Mão Mão cũng khoe bé rằng hôm nay hùng phụ nhà mình đã kể câu chuyện gì.
Kết quả… Hừ!
Giang Thiên Lạc vừa thất vọng vừa buồn bã, sau này bé không muốn thích hùng phụ nữa, sẽ không bao giờ thích!
Càng nghĩ càng thấy tức, khuôn mặt nhỏ của ấu trùng phình lên như cái bánh bao, bàn tay múp míp cầm lấy cái muỗng chọc chọc chọc, cà rốt sắp bị chọc thành bùn tới nơi rồi.
“Con không muốn ăn!”
Giang Thiên Lạc vung tay nhỏ lên, bát cơm tức khắc rơi xuống đất, đồ ăn vương vãi khắp nơi, có một ít còn bắn đến gần giày của Phó Nam Kiệt.
Toang rồi, chuẩn bị làm ầm ĩ rồi, Phó Nam Kiệt âm thầm cảnh giác trong lòng, bắt đầu cảm thấy nhức đầu.
Hắn cảm thấy đứa trẻ này đáng yêu thật đó, nhưng quả nhiên vẫn chỉ nên đứng nhìn từ xa chứ không nên nhìn gần, ngắm trẻ con và nuôi trẻ con là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn.
Dong trùng đứng bên cạnh hiển nhiên đã quen với cảnh tượng này. Dong trùng phụ trách lau dọn thì sẽ dọn dẹp sạch sẽ, dong trùng phụ trách bưng bữa sáng lại lấy bữa sáng mang lên một lần nữa, còn dong trùng phụ trách khuyên bảo sẽ bước tới khuyên bảo.
“Tiểu thiếu gia, sao con lại có thể kén ăn chứ? Cà rốt là món ăn giúp tăng cường miễn dịch, có rất nhiều lợi ích đối với con.”
Giang Thiên Lạc lại ném bay bữa sáng vừa được bưng lên, cực kỳ không kiên nhẫn, cao giọng nói: “Đã nói là con không ăn mà!”
Dong trùng không chê phiền mà tiếp tục giảng giải: “Cà rốt có chứa caroten, vitamin C, B và các chất dinh dưỡng khác, tiểu thiếu gia vẫn còn nhỏ, đợi con lớn rồi là sẽ biết nó tốt như thế nào.”
Một dong trùng khác lại bưng bữa sáng lên.
Giang Thiên Lạc nhìn món cà rốt đáng ghét, cảm thấy cả thế giới đều đang chống lại mình.
Ấu trùng thấy rất buồn, mắt to chớp chớp, nước mắt đột nhiên trào dâng, lã chã: “Hu hu hu, con không muốn ăn!”
Mấy dong trùng luống cuống đứng đó.
Phó Nam Kiệt cũng bó tay toàn tập, hắn không hề biết Giang Thiên Lạc không thích ăn cà rốt, chỉ tưởng rằng bé không muốn ăn cơm thôi.
Ngay khi hắn đang định mở miệng nói chuyện, đôi mắt nhanh nhạy thoáng nhìn thấy một cái camera lơ lửng đang lao tới chỗ bàn ăn với tốc độ cực nhanh, ở đằng sau nó còn có mấy cái camera khác nữa.
Khán giả chờ trong phòng phát sóng trực tiếp vừa hay nhìn thấy cảnh dong trùng bưng bữa sáng lên lần thứ ba, sau đó Giang Thiên Lạc lập tức khóc lóc nói không muốn ăn cơm, sắc mặt của Phó Nam Kiệt rất khó coi, nhìn như sắp mở miệng mắng trùng.
Võng trùng đã chuẩn bị sẵn lời chế giễu lập tức phủ kín màn hình bằng đạn mạc.
[Quả nhiên trẻ con thật là phiền phức, ăn một bữa cơm mà cũng khó như vậy à?]
[So sánh với phòng phát sóng trực tiếp ở bên cạnh, biết ngay bên nào cao bên nào thấp.]
[Xin đấy, trẻ con không muốn ăn cơm là chuyện rất bình thường mà.]
[Vốn dĩ trùng đực cũng đâu biết nuôi con, trước đã phế vật giờ lại càng phế vật hơn.]
[Nhóc con nhà tôi cũng đang khóc, phòng phát sóng trực tiếp cũng đang khóc, cứu mạng!]
[Tuy rằng thái tử cũng là trùng đực, nhưng tinh tinh được hắn đút cơm cho ăn cũng thấy rất vui.]