Tầm mắt Trần Hi đột nhiên khựng lại.
Bởi vì bóng dáng kia cô quen, gần đây cũng thường xuyên xuất hiện ở câu lạc bộ, ngày hôm qua còn chia đồ ăn vặt cho cô nữa.
Đó không phải là......
Cảnh Miên sao!?
Sau khi Cảnh Miên xuống xe, cũng không nhanh chóng rời đi.
Hình như bị người trên xe chủ gọi lại.
Sau đó, Trần Hi nhìn thấy Cảnh Miên đi vòng qua trước xe, đi tới cửa sổ xe của tài xế chính.
Cửa sổ xe kia chậm rãi hạ xuống.
Từ góc độ của Trần Hi, hoàn toàn không thể nhìn thấy mặt người lái chính, ngay cả khi Cảnh Miên cúi xuống cũng bị thân xe che khuất phần lớn tầm nhìn.
Nhưng điều đó cũng không thể cản trở cô dời đi tầm mắt.
Cảnh Miên rũ mắt, dường như đang nghe người trên xe nói chuyện, sau đó thần sắc hơi ngẩn ra, có chút chần chờ cúi người, mở miệng nói cái gì đó.
Một giây sau, Trần Hi bỗng nhiên nhìn thấy một bàn tay thon dài trắng nõn, nắm lấy cổ tay Cảnh Miên.
Cho dù khoảng cách có chút xa, nhưng vẫn có thể nhìn rõ, khớp xương bàn tay kia rõ ràng, to rộng mà xinh đẹp, những đường gân xanh mờ nhạt nổi trên mu bàn tay, biểu thị chủ nhân của nó cực kỳ mạnh mẽ.
Trần Hy cảm giác trái tim đột nhiên nhảy dựng lên.
Ký ức nửa tháng trước chậm rãi hiện lên trong đầu cô.
Ngày thi đấu liên sever, Cảnh Miên mặc áo khoác của một tiền bối đi ra ngoài một chuyến, nhưng khi trở về, áo khoác kia đã được nhét gọn gàng bỏ vào trong túi.
Mà trên người của Miên Miên, lại được thay bằng một chiếc áo khoác sẫm màu, rõ ràng không phù hợp với thân hình của chàng trai trẻ, giống như nó bị người khác phủ lên vậy.
Chiếc áo khoác đó đã khiến cô vô cùng ấn tượng.
Bởi vì buổi sáng lúc lên máy bay, idol mà cô thích nhất cũng mặc một chiếc giống chiếc đó như đúc!
Khi đó trong lòng cô cũng đã có một dự cảm không thể tin được, cái áo Miên Miên đang mặc... không phải là áo khoác của Nhậm Từ Miên chứ?!
Nhưng thật sự quá mức hoang đường, liên tưởng này rất nhanh đã bị chính cô bác bỏ đi.
Mà giờ phút này, ký ức khi đó dần dần dung hợp với hiện tại.
Tại quán thịt nướng uống say rượu ngày đó, Miên Miên còn từng nói, bản thân cậu ấy có một vị hôn phu.
Khi đó tất cả mọi người đều đã uống say, khi nghĩ lại, đều cứ tưởng là một trò đùa lạnh của Cảnh Miên lúc say rượu.
Nhưng bây giờ có vẻ như…
Bàn tay vừa rồi xuất hiện ở vị trí lái chính hiển nhiên là tay của một người đàn ông.
Huống hồ đôi tay kia… Trần Hi cảm thấy cô sắp điên mất rồi, nhìn thế nào cũng có chút giống Nhậm Từ Miên.
Trần Hy không thể nghĩ ra người đàn ông nào khác có bàn tay xinh đẹp như vậy.
Sẽ không thật sự là...... Nhậm Từ Miên chứ?!??
Trần Hi cảm giác trái tim cô như đang run rẩy.
Mà Cảnh Miên bị cầm tay, lông mi khẽ run rẩy, đồng tử hiển nhiên ánh lên vẻ luống cuống.
Cậu bị kéo xuống hơi hơi cúi người, phần đuôi tóc bị áo hoodie che đi, đầu gần như muốn lọt vào trong cửa sổ ô tô.
Trần Hy nhìn mà nín thở.
Rất nhanh.
Trên cổ của Cảnh Miên lại bị quấn một chiếc khăn quàng cổ sáng màu.
Chiếc khăn quàng cổ rất dày nhưng cũng không kém phần mềm mại, sau khi đeo lên khiến chàng trai trẻ trông càng thêm xinh đẹp, khiến người ta không thể rời mắt.
Mãi cho đến khi khăn quàng cổ được choàng xong, người lái xe mới để cho cậu rời đi.
Cảnh Miên đứng yên, hơi mím môi dưới, không biết có phải do chóp tai bị đông lạnh hay không mà hơi hơi ửng đỏ.
Cậu vẫy vẫy tay chào người lái.
Cửa sổ xe trượt lên.
Chiếc xe khởi động rồi rời đi.
Cảnh Miên dừng lại 2 giây, sau đó xoay người, đi vòng qua con đường trong khu phố, dọc theo góc phố của tòa nhà văn phòng rồi đi về hướng của câu lạc bộ.
Trần Hi hơi há mồm, phải thật lâu sau mới lấy lại được tinh thần.
Cảm giác cằm của mình sắp đóng băng rồi.
Nếu như cô đoán không sai thì vừa rồi là người đàn ông kia đích thân đưa Cảnh Miên đến câu lạc bộ, còn quàng khăn cho Cảnh Miên, cùng với khi tập luyện Cảnh Miên thỉnh thoảng vẫn đeo chiếc nhẫn đó.
Hiện tại hai người sẽ không....là đã kết hôn rồi chứ?
Với lại, có vẻ như.
Đã sống chung rồi!??
Trần Hi cảm giác đại não như ngừng hoạt động, huyết áp có chút tăng cao.
Cô nuốt xuống ngụm nước miếng, ép bản thân phải tỉnh táo lại, không nhịn được nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Chỉ là.
Nghĩ đi nghĩ lại....
Lại cảm giác có chút thú vị.
Lần trước khoác áo khoác của mình có lẽ là ghen, lần này còn đích thân đưa đi làm, lúc xuống xe còn không nỡ tách rời, gọi người đến lái xe, bá đạo tổng tài thì dịu dàng kéo bà xã qua, choàng khăn quàng cổ cho Miên Miên.
Nhưng thành thật mà nói từ góc độ đó, cô thiếu chút nữa nghĩ rằng họ đang hôn nhau.
Hai vị kia, cũng quá ngọt ngào rồi.
Nếu quả thật là Nhậm Từ Miên.....
Đây là cái dạng chồng thần tiên gì vậy!?
*