“…”
Cảnh Miên ngẩn ra, ngón tay cầm máy ảnh cứng đờ.
Trái tim bỗng dưng đập loạn xạ.
... Sao lại đột nhiên chạm mắt nhau.
Cảnh Miên hạ chiếc máy ảnh DSLR đang giơ lên, yết hầu khẽ chuyển động, cố nén lại sự thôi thúc muốn bỏ chạy.
Cũng may là lúc này cậu đang khoác trên mình chiếc áo khoác của chồng mình.
Cảnh Miên lặng lẽ siết chặt áo.
Người dẫn chương trình cầm micro, lúc này hoạt động đã gần kết thúc, đến phần phát quà. Tuy nhiên, nhờ có Nhậm Từ Miên khuấy động bầu không khí, các học sinh vẫn vô cùng nhiệt tình, bầu không khí trong sân vận động vẫn sôi nổi như lúc đầu.
Chỉ là, đến lượt Nhâm Từ Miên cầm micro, Cảnh Miên giơ máy ảnh DSLR lấy nét, nhưng màn hình đột ngột dừng lại.
Bởi vì, Cảnh Miên nhận ra.
Ánh mắt của Nhâm tiên sinh... đang dừng lại trên người mình.
Giọng nói trầm ấm, hơi khàn của Nhậm Từ Miên vang lên, không có gì đặc biệt, chỉ nói qua micro: “Bạn học kia chụp ảnh vất vả rồi.”
Cảnh Miên ý thức được, Nhậm Từ Miên đang nói về mình.
Cậu hơi ngạc nhiên, từ từ hạ máy ảnh DSLR xuống.
Cả hội trường nín thở.
“Lát nữa mang ra hậu trường nha.” Nhậm Từ Miên không có biểu cảm gì, chỉ nói: “Phát quà đi.”
MC sững người một chút, vội vàng cười nói: “Được.”
“Không hổ là Nhậm tiên sinh, chu đáo quan tâm đến cả các bạn tình nguyện viên của chúng tôi. Vậy khi nào bạn học này chụp ảnh xong, có thể đến hậu trường để nhận ảnh bìa có chữ ký giới hạn nhé.”
“Vậy tiếp theo...”
Phía sau là tiếng người ồn ào như sóng triều, làm cho chỗ của Cảnh Miên vắng vẻ lạ thường, Tống Vũ Hàng không giấu được vẻ kinh ngạc, chậm lại một hồi lâu: “Có sức hút thật đấy, hiện trường loạn như vậy, thế mà lại chú ý tới chỗ chúng ta.
Lại hỏi Cảnh Miên: “Mang chữ ký của Nhậm Từ Miên lên Mỗ Ngư có thể bán được một nghìn không?”
Cảnh Miên: “...”
Không biết đã im lặng bao lâu, bắp chân cứng ngắc của Cảnh Miên lui về phía sau nửa bước, mới miễn cưỡng tìm lại giọng nói của mình: “Tôi... có thể... lát nữa có việc, Vũ Hàng cậu về phòng ngủ trước đi, tôi về muộn một chút.”
“Có chuyện gì vậy?” Tống Vũ Hàng hoang mang hỏi: “Chẳng phải sắp chụp hình xong rồi sao? Đã muộn thế này rồi, cậu còn muốn đi đâu nữa?”
Cảnh Miên ấp úng giải thích: “Vì… máy ảnh phải trả lại cho bộ phận tuyên truyền, tối nay họ phải chỉnh sửa ảnh, sợ không kịp thời gian.”
Mặc dù là lý do mình thuận miệng bịa ra trong lúc suy nghĩ rối bời, nhưng may mắn thay nghe có vẻ khá hợp lý, Tống Vũ Hàng tin tưởng, gật đầu, nói: “Được rồi, vậy tớ đi siêu thị mua ít cà phê, cậu đừng về muộn quá đó.”
Cảnh Miên ừ một tiếng.
Rất nhanh, phần hoạt động được giao lại cho nhân viên ban tổ chức, Nhậm Từ Miên và MC xoay người rời đi, lui về sau hậu trường.
Lúc này, MC đột nhiên quay đầu, vẫy tay về phía Cảnh Miên: “Bạn học, cậu qua đây!”
Cảnh Miên: “...”
Bàn chân bỗng chốc nặng trĩu, Cảnh Miên lặng lẽ cất máy ảnh, không nói gì, trông có vẻ bình tĩnh tự nhiên, nhưng thực ra lại lúng túng bước từng bước theo sau.
Tống Vũ Hàng như nhớ ra gì đó, đột nhiên gọi một tiếng về hướng bóng lưng của Cảnh Miên: “Miên Miên, tối nay con chưa ăn gì đúng không? Bố xuống căng tin, mua cho con phần mì xào mang về.”
Cảnh Miên: “...”
Cảnh Miên cứng nhắc vẫy tay, ý là không cần.
Cái xưng hô này trong thời đại của họ đã trở nên quá quen thuộc. Bốn năm ở ký túc xá đại học, ngoại trừ Cảnh Miên hầu như không chiếm lợi của người khác, thì số còn lại không có mấy người có thể thoát khỏi lời nguyền “bỗng dưng thêm bố”.
Nhưng Cảnh Miên không chắc rằng, với sự chênh lệch hai thế hệ, liệu Nhậm tiên sinh có thể hiểu được hay không.
Nói không chừng còn dẫn đến hiểu lầm.
Chỉ mong Nhậm tiên sinh không nghe thấy.
Hạ Chi Dương đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng của Cảnh Miên, lông mày khẽ nhíu lại, chần chừ.
Vừa rồi, không biết có phải là ảo giác của mình hay không.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt giao nhau với vị minh tinh nổi tiếng mà cậu ta không quen biết, Hạ Chi Dương cảm nhận được... một sự lạnh lẽo vô biên không thể diễn tả thành lời.
Khiến cho người ta nổi da gà, yết hầu khẽ động.
Như một kẻ săn mồi lạnh lùng đang tuyên bố chủ quyền.
Lòng đầy ẩn ý thù địch, nhưng lại không thể tìm ra lý do.
*