Quả nhiên, giây tiếp theo.
Giọng nói của dì đó vô cùng đau đớn, nhưng vẫn mạnh mẽ nói:
“Phải là dạng người lưu manh nào, mới xuống tay với một sinh viên đại học?”
Đồng tử của Cảnh Miên run lên.
Khẩu trang màu đen che đi vẻ mặt của cậu.
Tuy nhiên, ngón tay đang cố gắng ngắt liên lạc cho thấy chủ nhân của nó đang dần hoảng loạn.
Cuối cùng, ngón tay chạm vào nút tắt máy màu đỏ.
Cuộc gọi bị gián đoạn ngay lúc này.
“…”
Trong nháy mắt thế giới trở nên yên tĩnh.
Cảnh Miên tắt điện thoại, nhớ lại chuyện vừa rồi.
Mới cảm thấy vừa rồi hình như mình có chút độc đoán.
Chưa chắc người đàn ông đó đã nghe thấy được những gì dì đã nói qua ống nghe.
Cho dù nghe thấy, cũng không sao cả, nhưng cậu lại giấu đầu hở đuôi tắt máy đi như vậy, cho dù anh Nhậm không cảm thấy như thế, nhưng giống như chứng thực là… Mình cảm thấy như thế?
Cảm giác xấu hổ chấm dứt, Cảnh Miên cầm điện thoại.
Phải tìm một lý do để nói dối.
Chàng trai ngồi nghiêm chỉnh, đồng hồ đang trôi qua từng giây từng phút, phải cho đến khi dì kia cầm theo cappuccino đi xa, thì cậu mới im lặng cầm lấy điện thoại, do dự trong chốc lát, gọi lại cho anh Nhậm.
Lúc này, Cảnh Miên cũng không phải đợi lâu như dự kiến, khoảng cách chỉ có mấy giây.
Người đàn ông đã nhanh chóng bắt máy.
Điều này làm cho Cảnh Miên có chút lo lắng.
Cảnh Miên nuốt nước bọt, kề sát microphone bên tai, cậu cố gắng làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng và ngoan ngoãn nói:
“Anh Nhậm, hình như vừa rồi bị ngắt máy.”
“Lúc nãy tiếng của TV có hơi lớn… Vừa rồi anh nói cái gì vậy?”
Lúc nói chuyện, ngón trỏ thon dài của chàng trai nhẹ nhàng cuốn cổ tay áo lên, quấn quanh đầu ngón tay, một vòng, hai vòng. Đây là thói quen mà Cảnh Miên không thể làm chủ được khi nói dối.
…
Im lặng trong vài giây.
Cảnh Miên mơ hồ nghe thấy tiếng tai nghe của người đàn ông bị siết chặt.
Giống như đang chịu đựng, bực mình nhưng cũng buồn cười.
Cuộc gọi không kéo dài quá lâu.
Dùng lý do đã hẹn livestream, Cảnh Miên vội vàng chào tạm biệt Nhậm tiên sinh.
"…" Cảnh Miên nhìn chằm chằm vào lịch sử cuộc gọi, ngẩn người một lúc.
Vừa nãy Nhậm Tinh Vãn có nhìn ra không?
...
Chắc chắn là đã nhìn ra.
Quán cà phê nào có TV chứ?
Cảnh Miên cúi đầu, có chút xấu hổ. Những lời nói lơ lửng của cậu được truyền qua micro, vốn dĩ khi gặp nhau lần đầu, Cảnh Miên đã không nhận ra Nhậm Tinh Vãn là bạn thanh mai trúc mã của mình, giờ đây còn có nguy cơ bị gán cho cái mác "lão lưu manh" vì đã hiểu lầm Nhậm tiên sinh.
Cảnh Miên mím môi, thầm nghĩ, sự xấu hổ này chỉ là nhất thời, qua hôm nay sẽ quên thôi, chỉ cần sau này Nhậm tiên sinh không tìm cậu tính sổ là được.
Dù sao thì tính ra, cậu cũng chỉ mới gây chuyện một lần này thôi.
*
*
Hôm nay là ngày mùng 1 tháng giêng ( L) năm Mậu Tuất.
Bầu không khí trong trường rõ ràng không giống như bình thường.
Vừa đến giờ tan học, học sinh ôm sách, ùa ra khỏi dãy phòng học.
Có người đi xe đạp, có người đi xe buýt trường, tất cả đều vội vã chạy về phía sân vận động.
Thư viện nhìn qua toàn là chỗ trống, chỉ có sách để giữ chỗ, lác đác vài học sinh im lặng tự học.
Những quầy hàng đông đúc nhất trong căng tin ngày thường, lúc này lại trống trơn, cô bán hàng cầm muôi đầy vẻ hoang mang.
Nếu là những ngôi sao khác thì cũng bình thường, không thể làm lỡ việc ăn trưa của sinh viên.
Nhưng lần này, người đến lại là Nhậm Từ Miên.
Trong đời có mấy lần có thể nhìn thấy kiểu ngôi sao nổi tiếng cỡ này chứ?
Nhà trường dường như đã dự đoán được tình hình này, nên đã đặc biệt thông báo cho bảo vệ, cấm các học sinh trường khác và người ngoài vào trường, vì sợ xảy ra tình trạng chen lấn, giẫm đạp. Tất cả mọi người khi vào trường đều phải xuất trình thẻ sinh viên.
Còn Cảnh Miên, vốn dĩ đã định về ký túc xá nằm ườn, nhưng cũng phải ôm theo máy ảnh DSLR, bất đắc dĩ lên đường.
Nguyên nhân là do vào giờ tan học buổi sáng, một nam sinh thuộc bộ phận tuyên truyền cùng khóa đã nhờ Cảnh Miên đến hiện trường chụp vài tấm ảnh khi Nhậm Từ Miên phát biểu vào buổi tối để làm tài liệu cho áp phích và tài khoản công cộng của trường.
Vậy nên, Cảnh Miên cầm theo chiếc máy ảnh DSLR đến sân.
Vì nam sinh dặn dò kỹ lưỡng, đây là chiếc máy ảnh rất đắt tiền, là bảo bối của bố cậu ta, lần trước chỉ vô tình bị sứt một góc, suýt chút nữa cậu ta đã bị đánh cho "mẹ không nhận ra".
Sắp phải thi lại, nên cậu ta đặc biệt nhờ vả Cảnh Miên, người bạn cùng khoa đáng tin cậy nhất, giúp đỡ.
Vì vậy, Cảnh Miên cầm máy ảnh nhẹ nhàng, cẩn thận hết sức.