Cảnh Miên bắt đầu thường xuyên chạy về nhà vào hai ngày này.
Bề ngoài là ăn cơm với gia đình, nhưng trên thực tế Cảnh Miên đang chọn lấy một ít nhu yếu phẩm dùng trong sinh hoạt hàng ngày, ngoại vài bộ quần áo đổi mùa, thiết bị phải có khi phát sóng trực tiếp, còn có album ảnh khi còn bé, video, một ít sách chuyên ngành máy tính…
Cảnh Miên suy đoán, có lẽ việc sống chung trước khi hôn lễ sẽ xảy ra.
Thay vi gióng trống khua chiêng tìm công ty chuyển nhà, không bằng tự mình cậu chuyển đồ, đồ của cậu cũng không nhiều, .
Tạm thời để ở ký túc xá.
—— Vì sau đó cậu mới chuyển đến chỗ của anh Nhậm.
Nhưng bỗng nhiên Cảnh Miên nhớ tới, có lẽ cho đến bây giờ Nhậm Tinh Vãn cũng không biết cậu học chuyên ngành gì.
Cậu không giới thiệu, đối phương cũng không hỏi.
Cảnh Miên rơi vào trầm tư.
Với một ý nghĩa khác thì, cậu học chuyên ngành gì, dường như không có tác dụng gì hay ảnh hưởng gì đến cuộc hôn nhân này… Nó cũng tự động được bỏ qua.
Hơn nữa, nếu không phải cái tên Nhậm Từ Miên quá nổi tiếng, có lẽ sau khi Cảnh Miên đến sống chung, cũng không rõ ngày thường anh Nhậm làm việc gì.
Cuộc hôn nhân này quá bất thường.
Nhưng so với bài xích, khϊếp sợ thì cảm giác không chân thật lại nhiều hơn một chút.
Cảnh Miên khuyên bản thân, không hiểu cũng không sao cả.
Vì là kết hôn gia tộc, nên ở một góc độ nào đó Cảnh Miên vẫn cảm thấy khá may mắn, khi có thể kết hôn được với một người bạn đời như thế.
—— Chồng đẹp trai lại nhiều tiền, fan trải rộng toàn cầu, còn là trúc mã thời niên thiếu của cậu, vừa mở miệng chính là năm trăm vạn.
Ai chịu nổi chứ.
*
Càng đến gần ngày kỷ niệm thành lập trường, bầu không khí trong sân trường càng náo nhiệt.
Năm ngoái có lẽ không nào nhiệt như bây giờ, nhưng Nhậm Từ Miên đến đã làm cho cả trường học trở nên vào sôi trào.
Mấy bài viết hot trên trang đầu của diễn đàn cũng chưa từng tụt hạng, có người chuẩn bị áp phích, quần áo và giày mới, thậm chí còn mua cả bảng đèn và gậy cổ vũ, nói không chừng khi ở hiện trường vận khí tốt có thể lấy được chữ ký.
Tuy không phải học sinh nào cũng là fan chân chính nhưng xung quanh trường vẫn có.
Khi một ngôi sao nổi tiếng như thế xuất hiện, cho dù không thể tiếp cận đến hiện trường, thì vẫn rất vui mắt.
Cảnh Miên dừng lại ở căng tin, vừa nghe nữ sinh bên cạnh đang thảo luận nhiệt tình về chồng của mình, vừa rũ mắt xuống, cầm điện thoại quét mã, chỉ về phía cái đùi gà nướng nóng hôi hổi mê người kia: “Dì à, cho con thêm một cái đùi gà nữa.”
“Được, tiểu soái ca.”
Cảnh Miên mang theo ba phần cơm, trở lại phòng ngủ như chúa cứu thế.
Trong môn học ngôn ngữ C của học kỳ trước, lão sư rất khắt khe trong việc học sinh trốn học, thoáng cái đã bắt được ba người trốn học điển hình, cho nên ba người cùng lúc rớt môn.
Hiện tại bọn họ đang chuẩn bị thi lại.
Chỉ còn lại một mình Cảnh Miên nhàn rỗi.
Vì để không ảnh hưởng đến mấy người bọn họ đọc sách ban đêm, nên Cảnh Miên chuyển thời gian live sang ban ngày, mỗi lần đều lựa chọn đến quán cà phê gần trường học.
Quán cà phê này nằm ở con hẻm đối diện trường học.
Tuy vị trí không bắt mắt, bị chôn giấu ở một góc phố phồn hoa, nhưng môi trường lại rất tốt.
Chủ cửa hàng là một ông lão dịu dàng, sau khi về hưu đã tiết kiệm tiền cùng bạn để mở cửa hàng này, thời gian kinh doanh mỗi ngày cũng rất tùy duyên, khỏe thì kinh doanh, mệt mỏi thì đóng cửa, nhưng có rất nhiều sinh viên của đại học A thích nơi này.
Quán cà phê được thiết kế theo phong cách ấm áp, phong cách này rất lịch sự và tao nhã, là địa điểm tốt nhất để đọc sách và nói chuyện phiếm.
Cảnh Miên ôm laptop và tai nghe, đi đến quầy phục vụ gọi một ly cà phê latte vanilla dừa, sau đó yên lặng đi đến đầu bên kia của quán cà phê, tìm một góc, đặt máy tính xuống, ngồi vào ghế gần ổ sạc điện.
Quán cà phê được chia thành hai khu vực, là khu vực yên tĩnh và khu vực trò chuyện.
Đây cũng là địa điểm live yêu thích thứ hai của Cảnh Miên.
Nền của vị trí này là một bức tường màu ấm, gần góc, không có người đi lại, không những không tiết lộ địa chỉ trường học mà còn không làm phiền đến những vị khách khác, hoặc là không có sự xuất hiện bất ngờ của người đi qua.
Cảnh Miên ngồi vào chỗ của mình, chậm rãi đeo tai nghe lên.
Vừa muốn mở phòng live, thì bỗng nhiên cảm thấy bả vai bị vỗ một cái.
Vừa quay đầu, phát hiện một dì thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi.
Vẻ mặt người phụ nữ vừa có chút xấu hổ, vừa có chút áy náy vì làm phiền đến Cảnh Miên, bà nhỏ giọng nói: “Đây là lần đầu tiên dì đến nơi như thế này, con trai... Nếu con có thời gian, có thể giúp dì chọn một ly đồ uống hay không, tốt nhất là loại mà những cô bé thích uống, dì muốn đưa cho con gái của dì.”
Cảnh Miên giật mình, gật gật đầu: “Được thưa dì.”