Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 27

Chương 27: Nắng hạn gặp mưa rào
Lời nói hành động của hắn khiến Mạnh Cảnh Xuân đơ người ngay tại chỗ, hồn phách bay sạch, Thẩm Anh xoay người đi trước.

Hắn đi mấy bước, quay đầu lại, nhìn Mạnh Cảnh Xuân nói: “Ngươi không đi sao?"

Đầu Mạnh Cảnh Xuân hiện giờ đơ như cây cơ, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nói: “Đi, đi ngay đây.” Chân trước vừa mới bước ra thì sực nhớ, hơn một ngàn lượng ngân phiếu vẫn còn cất trong rương, trên người nàng hiện giờ chỉ có vài đồng tiền lẻ, chẳng lẽ mang mấy đồng cắc này đi đánh bạc sao?

Nghĩ xong, nàng lập tức quay ngược trở lại phòng, nhưng nàng vừa mới vào trong, Thẩm Anh liền đứng bên ngoài nhàn nhạt mở miệng: "Tìm ngân phiếu à?”

Hắn cũng không phải con giun trong bụng nàng, sao lại biết nàng đang nghĩ gì thế?! Mạnh Cảnh Xuân than khóc trong lòng một tiếng, lại nghe thấy Thẩm Anh nói: "Không cần mang đâu, ngươi đi tra án chứ không phải đi bài bạc.”

Mạnh Cảnh Xuân nhỏ tiếng đáp: “Không mang ngân phiếu không được vào Vạn Bồ lâu......"

Giọng Thẩm Anh hết sức kiên nhẫn, cũng không vội vã thúc giục nàng, chỉ nói: “Ra đây đi, chỗ đó không mang ngân phiếu vẫn vào được.”

Mạnh Cảnh Xuân nghe mà sững sờ, không lẽ Tướng gia có cả bạn bè trong mảng này sao? Đây không phải là chuyện hay ho gì......

Dường như Thẩm Anh đoán được nàng đang nghĩ vớ vẩn điều gì, đi vào trong, nhặt hai quyển đông cung đồ trên đất lên, đưa cho nàng nói: “Nhanh nhanh trả lại cho người ta đi, mấy cái loại sách này cuốn nào chả giống cuốn nào, xem vào chỉ hại não.”

Mặt Mạnh Cảnh Xuân lại đỏ ửng lên, may mà ánh sáng mờ mờ nên Thẩm Anh cũng không thấy rõ.

Nhớ đến tình hình lúc nãy, nàng hận không thể đâm đầu chui ngay xuống đất, làm gì còn có tâm trạng đáp trả hắn nữa.

Thẩm Anh thấy nàng không trả lời, liền để quyển sách lên bàn, nói: “Đi thôi, đi lúc này còn có thể ăn một bữa ở Vạn Bồ lâu.”

Chân Mạnh Cảnh Xuân như bị dán keo, muốn nhúc nhích cũng không có sức. Thẩm Anh không tốn hơi thừa lời nữa, trực tiếp nắm tay nàng kéo đi ra ngoài.

Hôm nay Mạnh Cảnh Xuân bị dọa mấy phen, đầu óc sớm đã không còn hoạt động được gì, chỉ có thể lút cút đi theo Thẩm Anh đến Vạn Bồ lâu. Ra khỏi quan xá, Thẩm Anh buông tay, Mạnh Cảnh Xuân liền thành thành thật thật lẽo đẽo đi đằng sau hắn, đầu cúi thấp như con chuột nhỏ.

Thẩm Anh cũng biết hôm nay đã dọa nàng không nhẹ, cũng do hắn nhất thời nhịn không được, tuy không biết hiện giờ nàng nghĩ gì trong lòng, nhưng hắn thì không hề thấy hối hận. Ngày xưa mọi chuyện đều phải tính toán chặt chẽ, lúc này hắn lại bất chấp nhiều như vậy, thật sự không giống chuyện mà hắn có thể làm ra.

Đi đến thành tây, đèn đuốc sáng choang, các loại mùi hỗn tạp hòa với bụi đường trong đêm hè oi bức đập vào mặt, Mạnh Cảnh Xuân an an tĩnh tĩnh đi theo phía sau Thẩm Anh, một đường xuyên qua chợ đêm náo nhiệt, trong lòng lại cảm giác yên tĩnh lạ thường.

Nàng tựa hồ chỉ thấy duy nhất bóng lưng trước mặt, những náo nhiệt xung quanh dường như không liên quan gì đến nàng.

Ý nghĩ này dọa nàng sợ hãi, nàng vội vàng xoa xoa mặt, lòng bàn tay hơi nóng lên, ẩm ướt, lau thế nào cũng không khô.

Đến Vạn Bồ lâu, Thẩm Anh cũng không vào thẳng từ cửa chính, mà dắt nàng đến cửa bên hông. Thủ vệ gác cửa hình như nhận ra Thẩm Anh, thấy hắn đến còn giật nảy mình, vội vàng nghênh đón hắn vào, một gã sai vặt khác hấp tấp chạy vào trong, có vẻ như đi bẩm báo với ai đó.

Mạnh Cảnh Xuân đi theo phía sau hắn không khác gì thư đồng. Nàng cẩn thận dè dặt thấp giọng hỏi Thẩm Anh: “Sao Tướng gia lại phải đi cửa sau......" Nếu đã có người quen biết thì sao lại lén lút như thế.

Thẩm Anh quay đầu lại, liếc nàng: "Ngươi mặc quan bào thế này, bọn hắn sẽ cho ngươi vào từ cổng trước sao?”

Mạnh Cảnh Xuân giờ mới nhận ra mình quên chưa đổi quan bào trên người, thầm nghĩ, xong rồi, thế này thì coi như bị bại lộ thân phận hoàn toàn rồi, sau này còn tra với xét kiểu gì nữa?

Thẩm Anh không lo về chuyện này, không hề ngó ngang ngó dọc mà đi thẳng vào trong. Tên sai vặt kia dẫn bọn hắn đến một gian thư phòng nằm trong cùng ở tầng ba, đẩy cửa ra, bên trong vắng vẻ không một bóng người. Gian phòng được bố trí rất tao nhã, không hề giống một căn phòng trong sòng bạc, hơn nữa cũng được cách âm rất tốt, tiếng vui cười tranh cãi như bị ngăn cản bên ngoài thế giới này.

Mạnh Cảnh Xuân hơi khẩn trương, đôi tay nắm chặt dưới ống tay áo dài rộng. Thẩm Anh liếc nhìn nàng một cái, nói: “Ngồi đi, làm chi mà câu nệ dữ vậy.”

Hắn nói xong thì tự mình ngồi xuống, một thị nữ vào dâng trà cho bọn họ, thi lễ, nói: “Đông gia sẽ đến ngay, xin các vị khách quý chờ một chút.”

Mạnh Cảnh Xuân nghe thấy hai chữ “khách quý” này, trong lòng bất giác nổi trống.

Nàng thầm suy đoán đủ kiểu mà không hề nhận ra, trong các suy đoán của mình, Thẩm Anh luôn đóng vai người vô tội, cho dù làm chuyện xấu cũng là do bị bức đến không còn cách nào, thân bất do kỷ. Khi hoàn hồn lại, nàng mới chợt phát giác mình đang tự bào chữa cho Thẩm Anh……

Nàng đang miên man suy nghĩ thì cửa thư phòng bất chợt bị đẩy ra, người tới mặc một thân áo bào tím, khoảng độ hơn ba mươi tuổi, thân hình cao ngất rắn rỏi, một đôi mắt phượng trông cực kỳ phong lưu, nhưng cũng toát ra vẻ tâm cơ vô tận.

Nàng sớm đã nghe nói, chủ nhân của Vạn Bồ lâu thủ đoạn ngập trời, nhưng thật không ngờ người có thể khuếch trương sản nghiệp ra lớn như thế, lại chỉ là một nam nhân trẻ tuổi vừa quá 30.

Mạnh Cảnh Xuân đã từng nghe đến tên hắn, Tô Định Xuân. Nhưng rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào, Mạnh Cảnh Xuân lại hoàn toàn không biết gì cả.

Tô Định Xuân nhìn Mạnh Cảnh Xuân đứng trong góc khuất, lại nhìn nhìn Thẩm Anh, nhẹ nhàng mở miệng: “Tướng gia hiếm khi nào đến được một chuyến, không biết có chuyện gì quan trọng mà lại dẫn theo một người nữa vậy?”

Thẩm Anh cũng không đứng dậy, không nhanh không chậm trả lời: “Gần đây Ngự Sử đài dâng sớ vạch tội, vụ Vạn Bồ lâu đã chuyển sang cho Đại Lý tự. Nếu không muốn gặp phải những phiền toái không cần thiết, Tô tiên sinh chi bằng ngắt ngọn giữ gốc đi.”

Tô Định Xuân hơi hơi nheo mắt, bất chợt cười lên: “Bây giờ Tướng gia lại còn thương tiếc cho Vạn Bồ lâu cơ à.” Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng Đại Lý tự sẽ truy đến cùng sao? E cũng chỉ lừa lừa một chút là xong thôi.”

"Từ Chính Đạt quả là rất dễ gạt, nhưng không chắc là sẽ không có kẻ nào nóng đầu muốn tra ra tận gốc.” Giọng Thẩm Anh ung dung thủng thỉnh: “Huống chi gần đây Từ Chính Đạt đang vội tìm kiếm mấy tin tức lớn để mà tranh công, nếu không thu được kết quả gì, e là sẽ gấp đến đỏ mắt. Hy vọng Tô lão bản có tính toán trong lòng.”

Trên mặt Tô Định Xuân vẫn tràn ngập ý cười: “Kết quả gì đó, luôn luôn có thể tìm được. Từ Chính Đạt chỉ vì cái lợi trước mắt như vậy, có lẽ sẽ dùng mọi thủ đoạn để thu được kết quả mà hắn muốn. Vạn Bồ lâu mở cửa buôn bán, cũng không phải tường đồng vách sắt phong kín nghiêm ngặt, lỗ rách trên cửa sổ nhiều như vậy, ruồi muỗi muốn vào cũng rất dễ dàng.”

Thẩm Anh đương nhiên hiểu rõ, nói tiếp: “Nếu quả này sớm muộn gì cũng bị hái, vậy sớm quẳng đi chẳng phải càng bớt việc hay sao? Cần gì phải —— phí tâm lo sợ.”

Ý cười trên mặt Tô Định Xuân hơi cứng lại, nhanh chóng liếc qua Mạnh Cảnh Xuân mặc quan phục trong góc khuất, chậm rãi nói: "Tướng gia đã mở miệng vì Đại Lý tự như vậy, Tô mỗ cũng không tiện làm mất thể diện của Tướng gia ——" hắn vỗ nhẹ tay, liền có một thị nữ đẩy cửa đi vào.

Trên tay thị nữ là một bức thư, sau khi trình lên cho Thẩm Anh thì liền khom người lui ra.

Vẻ mặt Tô Định Xuân nhàn nhạt: “Thứ mà Tướng gia muốn, Tô mỗ đã đưa. Đầu năm nay mọi việc cũng chẳng dễ, hôm nay nếu có thể khiến Tướng gia toại nguyện, chắc hẳn cũng là chuyện tốt đối với Vạn Bồ lâu.”

Thẩm Anh nhận lấy phong thư, không nhiều lời nữa, trên mặt trên môi đều không có một tia ý cười nào. Hắn đứng lên, quay đầu lại nói với Mạnh Cảnh Xuân đang đứng đực mặt ra ở đó: “Đi.”

Mạnh Cảnh Xuân giờ mới lấy lại tinh thần từ trong cuộc đối thoại của hai người, khom lưng, cúi thấp đầu đi theo Thẩm Anh ra ngoài.

Đêm khuya trong trẻo, ra khỏi Vạn Bồ lâu, Thẩm Anh đột nhiên xoay người lại, lấy bức thư từ trong tay áo ra, xé mở rồi nương theo ánh đèn l*иg dưới mái hiên mà nhanh chóng đọc lướt qua, sau đó gấp lại đưa cho Mạnh Cảnh Xuân, nói: "Lần này Ngự Sử đài cũng chỉ muốn gϊếŧ gà dọa khỉ mà thôi, không có ý đuổi tận gϊếŧ tuyệt. Tiền đánh cược trong Vạn Bồ lâu đều được ghi chép lại, trong thư này có tên của một vài quan viên liên quan đến vụ án, cùng với thời điểm người đó đến Vạn Bồ lâu chơi bạc, ngươi trực tiếp giao cho Từ Chính Đạt cho xong chuyện. Nếu ông ta còn muốn ngươi đi tra kỹ hơn nữa thì đừng đáp ứng, chỉ nói là chuyện nên làm đều đã làm rồi, không thể nào tra được nhiều hơn, ông ta cũng không thể làm gì được ngươi.”

Mạnh Cảnh Xuân do do dự dự nhận lấy.

Thẩm Anh lại nói: “Thẩm Quan viện thuộc quyền quản lý của Chính sự đường, thẩm tra cuối năm đều do Thẩm Quan viện phụ trách, cho dù ngươi có đắc tội Từ Chính Đạt, cũng không quan trọng cho lắm.”

Mạnh Cảnh Xuân im lặng cân nhắc qua lại, luẩn quẩn cả buổi trời, cuối cùng mở miệng hỏi: “Lúc nãy Tướng gia mới vừa nói với ông chủ kia là ‘ngắt ngọn giữ gốc’, ý nói đám quan lại bị liệt kê trong thư này là ‘ngọn’ sao? Vậy còn gốc…… là gì?”

“Chuyện này liên quan rất sâu, tra rõ ra đối với ai cũng không tốt, ngay cả Hoàng thượng cũng mở một mắt nhắm một mắt, ngươi không cần đào sâu thêm làm gì.”

Giọng Mạnh Cảnh Xuân nhỏ như muỗi kêu: “Vạn Bồ lâu có chỗ dựa trong triều sao?”

Thẩm Anh không đáp.

Mạnh Cảnh Xuân lại nói: “Hay là…… là có quý nhân trong cung nâng đỡ......"

Thẩm Anh lập tức thay đổi sắc mặt: "Nhất quyết đừng bao giờ lặp lại những lời như thế này nữa.”

Mạnh Cảnh Xuân cắn răng, trong mười phần thì nàng đã đoán được tám, chín phần, sớm đã biết Vạn Bồ lâu có ô to che chở, nhưng nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến, ô này lại là người trong cung. Là Thái tử, hay là Nhị điện hạ? Nàng không biết Thẩm Anh đứng bên nào, cũng không biết hai vị điện hạ này là loại người gì, nhưng đều là những kẻ mà nàng không thể nào đắc tội được.

Lúc trước vì vụ Hàn Chí Thanh mà đắc tội với Thái tử, hiện giờ nghĩ lại mà lòng vẫn còn sợ hãi. Nàng không ngốc đến mức mạo hiểm thêm lần nữa.

Mà Thẩm Anh nghĩ cũng đúng, Từ Chính Đạt con cáo già kia lại quăng vụ án này cho Mạnh Cảnh Xuân, một kẻ còn chưa biết nước trong triều đình sâu đến thế nào. Nếu nàng thực sự tra ra được nguyên cớ, e là mạng nhỏ mất lúc nào cũng không ai hay.

Xử lý sạch một tiểu lại bát phẩm, không phải là một chuyện khó.

Nhưng Thẩm Anh không làm rõ điểm ấy cho nàng biết, thật sự muốn giữ lại phần nhiệt tình kia của nàng, không muốn nàng quá thất vọng với cái ao tù triều đình này.

Nhiệt tình kiểu này, hắn đã từng có, nhưng bây giờ lại chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng, không biết đó là kiểu dáng thế nào nữa.

Hắn nhìn người trước mặt cau chặt lông mày nghiêm túc suy nghĩ, thật muốn duỗi tay ôm nàng một cái. Không phải chỉ vì bảo vệ nàng, mà còn muốn được lây dính một ít chân thành cùng lửa nóng của nàng. Lòng hắn đã nguội lạnh bao nhiêu năm, giờ chỉ mong tro tàn lại cháy, nắng hạn gặp mưa rào.

Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu, hình như đã thông suốt vấn đề, lại thấy tình cảnh trước mắt quá mức tĩnh mịch khó xử, bất chợt mở miệng: “Lúc nãy Tướng gia bị té còn đau không?”

Nàng vừa nói ra khỏi miệng, lập tức mắng thầm mình chọn sai đề tài. Thẩm Anh nâng lên tay phải ấn xuống cổ trái của mình, hơi nhíu mày, nói: "Vẫn còn hơi đau, e là bầm tím rồi.”

Mạnh Cảnh Xuân ngóng cổ lên liếc qua một cái, chợt phản ứng lại: Bị ngã không phải nên đau lưng à? Ấn cổ làm chi?

Thẩm Anh lại nói: "Phía sau lưng cũng đau lắm, chắc lát về phải bôi thuốc.”

Mạnh Cảnh Xuân “à” một tiếng, ấp úng nói: “Thế…… Hạ quan không làm phiền Tướng gia về nhà bôi thuốc nữa, vậy, xin được cáo từ trước.”

Nàng nói xong liền xoay người định đi, nhưng còn chưa kịp bước bước nào, đầu vai đã bị Thẩm Anh níu lại.