Thái Tử Phi Là Đạo Sĩ

Chương 1: Hồn ma Tuệ Vân (1)

"Trời ơi, nhà họ Lâm chúng ta đã làm gì để phải gánh nghiệp như thế này chứ! Ông trời không có mắt mà!"

Tiếng khóc ai oán của Lâm phu nhân khiến người ta trầm uất cõi lòng. Lâm phu nhân ôm chặt Lâm Gia Hứa - con trai thứ của bà, ruột gan đau như bị ai xé.

Bấy giờ ở Lâm gia, người xem đã đông nghẹt. Hôm nay đáng nhẽ là ngày đại hỷ, vậy mà chốc mắt đã biến thành tang tóc đau thương. Nhị thiếu gia nhà họ Lâm lên đơn đau tim mà chết, khiến người ta đau lòng.

Điều đáng nói là, đại thiếu gia nhà bọn họ, Lâm Gia Mộc, ngày trước… cũng là qua đời như vậy. Lâm phu nhân giờ như đã phát điên. Lại bộ Lâm Kiến Vụ - Lâm lão gia thì lặng người chết sững, con trai thứ hai nhà lão đã không còn chút hơi tàn.

Quan khách và người đến xem đều lắc đầu tiếc thương. Người ta vừa tiếc thay cho trên dưới Lâm gia, vừa suy đoán kẻ thủ ác nào lại ác độc như vậy. Cho dù là thù đến mấy cũng không thể gϊếŧ con nhà người ta ngay trong lễ thành hôn, lại còn liên tiếp hai người, như thế này thật quá tàn nhẫn. Chậc chậc, ai oán, ai oán…

Người ta cứ đứng nhìn vậy, không biết tiến lên hay lùi đi, chỉ biết đứng từ xa nói mấy lời xin nén đau thương.

Mấy vị quan lại cùng triều vốn vui vẻ đến dự lễ tân hôn, giờ lại căng mặt nhanh chóng phân phó người phong tỏa, kiểm tra. Lúc đó người vào xem mới không tăng. Hệt như hai năm trước.

Trong số người ở đó, có một cô gái nhỏ nhắn đã len vào ngay lúc người ta chuẩn bị phong tỏa đến.

Vũ Anh từng bước lại gần tiếng khóc. Muốn đến gần hơn nhưng bị binh lính chặn lại. Nàng liền chắp tay, khom người.

“Lâm phu nhân xin nén đau thương.”

Chẳng ai nghe đến nàng, nàng lấy hơi dõng dạc, nhắc lại.

“Lâm phu nhân, Lâm lão gia xin nén đau thương.”

Lâm phu nhân và Lâm lão gia bị đánh động, cùng quay sang nhìn.

Mắt thấy là một cô nương, lão quản gia bên cạnh đi đến, thay chủ tử quát mắng.

“Ngươi thật to gan, có biết đây là lúc nào không hả? Còn không mau cút!”

Vũ Anh giật mình, nhưng ánh mắt càng thêm kiên định, nàng nói còn lớn hơn.

“Lâm phu nhân, Lâm lão gia xin nén đau đương!”

Người xung quanh cũng bị nàng gây chú ý, nhỏ giọng xì xầm. Lâm lão gia bấy giờ nhận thấy điều gì đó, ra hiệu cho người cho nàng vào. Nàng bước qua đám quan lính và người hầu, gương mặt hằn lên vết sẹo đỏ khiến mấy cô gái sợ hãi, song nàng cũng chẳng có vẻ gì là e ngại giấu giếm.

Nàng dừng trước Lâm lão gia và Lâm phu nhân một khoảng, lại chắp tay.

“Hồi Lâm lão gia, Lâm phu nhân, cô nương Tuệ Vân năm ấy người còn nhớ?”

Nghe thấy cái tên này, vợ chồng Lâm gia hơi kinh động. Lâm phu nhân lập tức hét lớn gọi người.

“Người đâu! Bắt cô ta lại, đánh chết! Ông trời ơi, Lâm gia đã làm gì nên tình nên tội.” Bà lại khóc.

Nhưng Lâm lão gia thì điềm tĩnh hơn, ra hiệu cho đám tùy tùng không manh động. Ông bước lại gần Vũ Anh, cho nàng một ánh nhìn nghi ngờ.

“Ngươi nói chuyện này có liên quan đến cô ta?”

“Vâng.” Vũ Anh đáp lời.

“Liên quan thế nào?”

“Chính tay nàng bóp tim nhị công tử.”

Vũ Anh nói không chút ngần ngại, Lâm phu nhân bị động vào tâm can, gào lên.

“Tạo nghiệp mà!”

Lâm lão gia bây giờ cũng cho rằng Vũ Anh là kẻ lừa đảo, nghe ngóng được ít chuyện người đời trước, liền muốn đến đây giả thần giả quỷ lừa gạt bọn họ. Lâm lão gia liền sai người lôi nàng xuống, muốn đánh chết.

Nghe thấy hai chữ tạo nghiệp, Vũ Anh liền nặng nề nói: “Chi bằng Lâm phu nhân nghĩ kỹ một chút, thảm sát tân hôn người hẳn chưa quên?”

Lâm phu nhân nghe vậy thì thất kinh một hồi, rồi lập tức xông đến, bóp cổ nàng.

“Là ngươi! Là ngươi! Tiện nhân! Là ngươi hại con ta! Chết rồi còn không yên phận. Là ngươi xui khiến con đàn bà này hại con ta! Là ngươi!”

Người xung quanh đều bị dọa một trận. Họ xì xào. Tuệ Vân hình như chính là cô ả thanh lâu mà Lâm lão gia khi còn trẻ muốn nạp thϊếp. Nhưng sau đó do cô ta sợ Lâm phu nhân mà chạy trốn, cuối cùng không rõ tung tích. Cô nương kia lại nói đến thảm sát tân hôn. Thảm sát nào? Tân hôn gì? Bọn họ đều chuyển sang chế độ hóng chuyện. Vài người bắt đầu suy đoán lung tung.

Lúc này chỉ có một người mặt cắt không còn một giọt máu, đó là lão quản gia nhà họ. Hắn rụng rời chân tay, quỳ thụp xuống. Tam thiếu gia Lâm Hoài Thư sau một hồi tuần tra thì cũng đã đi đến, thấy mẫu thân của hắn đang phát điên.

“Ta phải gϊếŧ ngươi! Ta phải báo thù! Con tiện nhân ngươi chết ngàn lần không hết tội!”

“Đủ rồi!” Lâm lão gia quát một tiếng, gạt tay Lâm phu nhân ra, làm bà ngã xuống.

Lâm Hoài Thư chạy đến đỡ bà. Lâm lão bây giờ đã phát giác ra gì đó, xem chừng chuyện năm đó có ẩn tình, còn liên quan đến cái chết con trai hắn.

“Ngươi nói tiếp.” Lâm lão gia trong lòng đã nóng như lửa đốt, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt người xung quanh.