Yến Cung Truyện

Chương 27: Ngựa gỗ

Edit: xuxu6565

Hậu cung mọi người mênh mông cuồn cuộn theo Mẫn Phi tới Hợp Hoan đường, đến cửa, lại bị chia làm hai nhóm, nhóm cung phi vẫn là xử nữ chưa thừa sủng được một ma ma dẫn đi, chúng phi tần đã hưởng qua mưa móc, tới một phòng.

Hộ Nghi đi theo nhóm đã thừa sủng, tiến vào phòng, cung nữ bên người cung phi đã động tác nhanh nhẹn đi lên, hầu hạ chủ tử cởϊ qυầи áo.

Cả một đám phi tần đều đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi ở trên ghế, mới có hai vị ma ma tiến vào, hành lễ. Hộ Nghi chờ các nàng ngẩng đầu mới thấy gương mặt là hai vị ma ma quen thuộc ở Quỳnh Hoa Lâu là Vương ma ma cùng Đào ma ma.

Nhất thời Vương ma ma hạ lệnh, các cung nữ đều có hành động tiếp theo. Trúc U cùng Trúc Thanh cũng hoàn toàn không dám chậm trễ, một người tách chân Hộ Nghi, một người duỗi tay bắt lấy phần đuôi của dươиɠ ѵậŧ giả, sợ nàng huyệt nội kẹp chặt, rút ra càng chậm nàng càng chịu tội, một trước một sau, dứt khoát lưu loát đem ngọc thế trong hai huyệt rút ra.

Hộ Nghi chỉ cảm thấy nửa người dưới vốn dĩ đang ấm áp no căng đột nhiên liền không còn, một trận hư không từ dưới huyệt tràn lên. Không khỏi xuân tình quá độ, hai má đào đỏ ửng, nàng như nụ hoa được tưới tươi tốt, rốt cuộc hôm qua bị tưới đến thân thể càng trơn bóng, lúc này còn miễn cưỡng có thể nhịn xuống, cắn chặt hàm răng không chịu phát ra tiếng.

Có mấy phi tần đã lâu không được thừa sủng, chợt mất đi hai vật này, đã không kìm nén được, một tay hướng dưới thân tìm kiếm, quấy ra tiếng nước róc rách. Trạng thái điên cuồng, thanh âm bên tai dâʍ đãиɠ không dứt.

Đến cả Mẫn Phi đã nhiều ngày không thừa sủng, cũng không khỏi thiếu thốn. Lục Vân đại cung nữ bên người lại nương tay, khi lấy ngọc thế nghĩ muốn chủ tử chỉ chịu chút ít giày vò, liền chậm rãi rút ra. Ai ngờ muốn làm chuyện tốt lại thành chuyện xấu, Mẫn Phi càng cảm thấy không thể tận hứng, vách trong bọc thân gậy, giữ lấy, chính là không chịu nhả ra.

Vương ma ma thấy Lục Vân làm vậy, khụ một tiếng, đã là bất mãn. Lục Vân lúc này mới không dám nhắm mắt liều mạng rút ra bên ngoài, phát ra thanh âm “Phốc kỉ” vang lên, Mẫn Phi khổ tận cam lai, ngâm nga một tiếng, mới vừa cảm nhận được khoan khoái, lại phát hiện ngọc thế đã mất, không thể tận hứng, dựa vào Lục Vân, đối với Vương ma ma nói: “Ma ma mau chút, còn chậm trễ cái gì.”

Vương ma ma đáp ứng, phân phó các cung nữ đỡ từng chủ tử đi phía đông chỗ ngựa gỗ. Nơi này rất nhiều ngựa gỗ cao thấp lớn nhỏ kích thước khác nhau, chất liệu làm từ gỗ đào điêu khắc lên, bờm ngựa cũng có, chỉ có trên lưng ngựa có một cây đại điêu đứng sừng sững ở đó, mặt trên đồ vật bôi thuốc mỡ trơn trượt, hoa văn đều điêu khắc đến rõ ràng.

Mẫn Phi tự chiếm một con cao lớn nhất, bẻ huyệt nhỏ gấp không chờ nổi hướng lên trên ngồi, để dươиɠ ѵậŧ chui vào rốt cuộc mới cảm thấy vui sướиɠ, lại kêu Lục Vân, dùng chân đi dẫm bàn đạp bên trái ngựa gỗ.

Lục Vân theo lời rất có quy luật mà dẫm, Mẫn Phi tức khắc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hô to một tiếng, thân mình cầm lòng không được hướng về phía trước lay động, theo bản năng ôm lấy cổ ngựa gỗ. Vì bàn đạp hợp nhất với cơ quan, sau khi bắt đầu khởi động, dương cụ gỗ trên lưng ngựa sẽ hướng về phía trước đâm vào, lực đạo dựa theo động tác dẫm bàn đạp.

Dẫm trong chốc lát, Mẫn Phi hai mắt hồng lên, lại mắng Lục Vân: “Muốn tìm đường chết, ta ngày thường không cho ngươi ăn no hay sao, một chút sức lực đều không có, dùng lực cho ta.”

Lục Vân nghe xong phải dùng hai chân đồng loạt đi dẫm bàn đạp bên trái, lực đạo như vậy, Mẫn Phi ngẩng cao đầu, mồ hôi cùng nước mắt như mưa. Lại có Lục Vân liều mạng dẫm vài cái, dươиɠ ѵậŧ giả kia như có sinh mệnh, hướng tử ©υиɠ Mẫn Phi đâm vào. Nàng đã trải qua sinh dục, cửa tử ©υиɠ càng dễ dàng khai phá chút, thế nhưng bị đồ vật này chọc vào làm đại mỹ nhân kiều mị càng thao đến mị thái lan tràn, hai bầu ngực lớn cọ bờm ngựa, mang ra chút xúc cảm ngứa ngáy càng thêm một tầng khoái ý.