Yến Cung Truyện

Chương 21: Tề ca (H)

Edit: xuxu6565

Hộ Nghi nghe được hai chữ “Nghi Nương”, lại thấy Yến Thành Đế nói cười, không khỏi tinh thần hoảng hốt, vốn chỉ là vì vào cung tránh nguy hiểm từ mẹ kế, cũng sinh ra một chút tâm tư.

Nguyên lai hai chữ “Nghi Nương” này là nhũ danh của nàng, ngày xưa khi mẫu thân còn trên đời, cũng thường thường cười gọi nàng như vậy “Nghi Nương”, “Nghi Nương”. Trong khung cảnh tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, trước mắt là nam nhân đầu tiên muốn đoạt đi trinh tiết của nàng, không khỏi động tâm tư, dùng tay nâng thân mình ở trên ngực Yến Thành Đế nhẹ nhàng hôn, thanh âm nhỏ như muỗi kêu một tiếng: “Nghi Nương mặc cho bệ hạ xử trí.”

Mỹ nhân dung mạo tựa thiên tiên mang theo ngượng ngùng chủ động đáp lại. Tuy Yến Thành Đế ngày thường thủ đoạn lôi đình, cũng không khỏi muốn sủng nàng thêm ba phần, nắm cằm nàng, một đôi mắt phượng như muốn nhìn đến trong lòng Hộ Nghi.

Thấy Hộ Nghi đã xấu hổ đến toàn thân đều phấn hồng, mới buông tha nàng, ở bên tai nàng thổi khí nói: “Nếu như vậy, Nghi Nương còn ở trên giường kêu bệ hạ, chẳng phải gây mất hứng sao. Trẫm tên huý Tề Quang, kêu một tiếng trẫm nghe một chút.”

Yến Triều lấy họ vua, Yến Thành Đế đại danh Yến Tề Quang, chỉ là sau khi tiên đế qua đời, sớm đã không có người dám kêu.

Hộ Nghi cũng không dám kêu, lại không dám không gọi, chỉ nói: “Thọ cùng đất sánh ngang, cùng nhật nguyệt tề quang, tên bệ hạ, quả nhiên khí phách.”

Yến Tề Quang nhướng mày, bàn tay đi xuống, hướng chỗ hoa hạch nhéo. Hộ Nghi vừa mới tiết qua một hồi, thân mình vốn mẫn cảm đến cực điểm, bị hắn nhéo tức khắc toàn thân mềm mại ngã xuống ở trong l*иg ngực Yến Tề Quang, không nghĩ cái nhéo này còn chưa đủ, huyệt khẩu thực tủy biết vị, lại bắt đầu lúc đóng lúc mở, ngọc lộ róc rách, xuân tình trào dâng.

Yến Tề Quang đem nàng đè lại, đem hai chân trắng tách ra đặt trên cổ tay chính mình, đôi tay mở ra, hai chân cơ hồ bị dang rộng ra, giữa hai chân kiều hoa tức khắc bị bộc lộ ở trong mắt hắn. Hộ Nghi xấu hổ nhắm mắt, lại dùng tay phải che, không dám động.

Mỹ hoa đã phóng ra mật hoa, cánh hoa dần dần mở ra, hoa châu no đủ sưng trướng, đúng là thời cơ hái hoa tốt nhất. Yến Tề Quang ra lệnh cho Hộ Nghi: “Không được nhắm mắt, trẫm muốn nàng tận mắt nhìn thấy trẫm là như thế nào thao đi vào.”

Hộ Nghi đành phải đem một đôi mắt xinh đẹp mở ra, sóng mắt thu thủy doanh doanh, vừa nhìn đi xuống, hô nhỏ một tiếng. Là do Yến Tề Quang long căn thô lớn như cánh tay trẻ con, huyết nhục sưng lớn, gân xanh bừng bừng nhảy lên, hai viên trứng dái lớn, căng phồng nhìn mà kinh sợ. Qυყ đầυ càng thật lớn to như trứng gà, góc cạnh rõ ràng, còn hơi hăng hái nhảy nhảy bật ra chụp đánh vào bên ngoài hoa môi yếu ớt. Nếu là thiếu phụ đã trải qua việc nam nữ không khỏi yêu thích như điên, nhưng sao giống Hộ Nghi chỉ là tiểu xử nữ nộn huyệt mấp máy co rút, nhìn liền cảm thấy đáng sợ.

Dù không phải vì thân phận đế vương, người nam nhân như vậy ai mà không muốn. Thấy Hộ Nghi một tiếng hô nhỏ hoảng sợ nhìn long căn, hắn bất giác nhướng mày mỉm cười, đem qυყ đầυ thô trướng cọ xát hai mảnh cánh hoa bên ngoài qua lại mài giũa, chính là không chịu cắm đi vào.

Hộ Nghi vốn có ba phần sợ hãi, nhưng bị Yến Tề Quang trêu chọc hành động nhẹ nhàng, chỉ lấy qυყ đầυ cọ cọ, hạ thân không khỏi càng thêm ướŧ áŧ, huyệt khẩu giống như tìm được bảo bối, muốn hút qυყ đầυ kia vào trong mυ'ŧ mυ'ŧ. Mỗi lần hút một chút đi vào, Yến Tề Quang liền lập tức rút ra. Như thế lặp lại vài lần, Hộ Nghi bị chọc cho da^ʍ tính nổi lên, ê a rêи ɾỉ khẩn cầu nói: “Bệ hạ.”

Yến Tề Quang lại dùng qυყ đầυ chọc thật mạnh vào hạt châu đã sớm nổi lên da^ʍ tính mà sưng trướng kia, nhướng mày hỏi: “Dâʍ đãиɠ thành như vậy, đã muốn, trẫm đã nói qua gọi trẫm như nào.”

Hộ Nghi vốn không chịu gọi nhưng hoa châu lẫn cánh hoa bị trêu chọc da^ʍ tính tích tụ mà nổi lên, qυყ đầυ ma sát mềm mại vô cùng bên trong thân thể như có sâu bò. Yến Tề Quang lại một lần nữa thối lui, mới vô thức giọng mềm như bông kêu lên: “Tề ca… Tề ca… Tề ca.”

Thời điểm gọi lên tiếng thứ ba, Hộ Nghi thấy trong mắt Yến Tề Quang đỏ như máu, đem long căn dưới thân một đường chọc vào hoa huyệt, mạnh mẽ thảo phạt tiến vào, không lưu một đường sống. Trong giây lát, liền cắm phá màиɠ ŧяiиɧ trực tiếp cắm đi vào, một đường cắm đến hoa tâm khó khăn lắm mới dừng lại.