Edit: xuxu6565
Qua nửa canh giờ, các cung nhân đem phòng tắm đều bố trí thật tốt, Trúc Thanh cùng Trúc U mới đưa Hộ Nghi đi vào.
Trúc U một bên hầu hạ Hộ Nghi cởi y phục, thanh âm ở một bên khuyên nhủ: “Tuy rằng tiệp dư trong Quỳnh Hoa Lâu đã chịu qua dạy dỗ, nhưng bệ hạ khi lâm hạnh người có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng cuồng dã, cung tần mới phong đều là xử nữ, người là lần đầu thị tẩm, khó tránh khỏi không dễ chịu, cho nên trước đó chuẩn bị quy củ, không đơn thuần chỉ vì bệ hạ, nhóm cung tần cũng có thể khoan khoái chút. Nếu nhất thời chịu không nổi, thỉnh tiệp dư nhất định phải miễn cưỡng nhẫn nại.”
Khi nói chuyện Hộ Nghi quần áo đã cởi xong, một thân da thịt thế nhưng so với đá cẩm thạch trắng trên mặt đất đều còn muốn trong sáng hơn, Trúc Thanh chỉ cảm thấy trước mắt trắng sáng lên, không khỏi khen: “Trước kia có người nói mỹ nhân như ngọc, hôm nay nô tỳ mới tin.”
Dứt lời đã dẫn Hộ Nghi đi vào giường ngọc. Trúc U đỡ Hộ Nghi ghé vào trên giường, cái mông vừa lúc dừng ở trên giường ngọc, lại có Lập Hạ đem chân nàng bẻ ra, đặt lên vòng tròn treo hai bên giường. Cốc Vũ, Xuân Hàng một người đè lại bả vai nàng, một người đè lại eo nàng.
Trúc U thanh âm trầm ổn từ phía sau truyền đến: “Tiệp dư, lúc trước ở Quỳnh Hoa Lâu đã được rót cúc huyệt, hôm nay đến càng hơn, thỉnh tiệp dư nhẫn nại chút.” Nói xong, Trúc Thanh đã sờ đến căn ngọc thế vẫn luôn lưu lại trong hậu huyệt, duỗi tay muốn đem nó rút ra.
Ai ngờ rút đến một nửa, hậu huyệt thế như dường như thực tủy biết vị, lưu luyến mυ'ŧ vào, không ngừng co rút lại buộc chặt, làm Trúc Thanh không rút ra được.
Trúc U ý bảo Cốc Vũ nhẹ nhàng vỗ về vai lưng Hộ Nghi, giúp nàng thả lỏng, Trúc Thanh nhân cơ hội nháy mắt tinh thần hăng hái thêm, dùng sức đem ngọc thế rút ra, chỉ nghe “Phốc kỉ” một tiếng, ngọc thế rút ra khỏi huyệt, không có đồ vật lấp kín, trong cúc huyệt tràn ra chất lỏng lấp lánh. Hộ Nghi không tự giác rêи ɾỉ một tiếng, đồ vật kia luôn lưu lại trong cơ thể, cảm giác trên người hư không vô cùng.
Chớp thời cơ, Trúc U đã nhanh tay lẹ mắt nhân lúc cúc huyệt còn chưa khép kín, đem một cây ống bích ngọc đi vào, lại có Bạch Lộ lấy ra một chậu nước thuốc đặc chế, hướng trong huyệt rót đi vào.
Nước thuốc vừa vào huyệt, Hộ Nghi ngâm nga một tiếng thật dài, cổ thon dài duỗi thẳng, tay gắt gao bắt lấy mép giường, tựa như thống khổ không thể miêu tả. Nguyên lai nước thuốc này cùng nước trong lần trước ấm áp rót vào cúc huyệt không giống nhau, vừa nóng lại mang theo chút tê ngứa.
Theo nước thuốc rót vào càng nhiều, cảm giác tê mỏi ngứa trướng càng lúc càng nặng, cúc khẩu liều mạng co rút lại, mυ'ŧ căn bích ngọc kia. Chờ rót đến bụng nhỏ hơi gồ lên, thế nhưng bên trong giống như có ngàn vạn con kiến ở phía trong gặm cắn, Hộ Nghi giãy giụa suy nghĩ muốn bò lên phía trước, lại bị đè lại vai lưng, hai chân nhỏ giãy giụa, lại bị vòng tròn siết chặt. Cả người chỉ có thể bị bắt ghé vào trên giường ngọc lạnh lẽo, cảm nhận nước thuốc nóng bỏng trong cúc huyệt lặp đi lại lặp lại chảy bên trong.
Chờ như thế lặp lại vài lần, trên giường ngọc nửa đoạn dưới đã bị hoa huyệt kiều nộn trào ra từng luồng cam lộ thơm ngọt chảy xuống xối ướt, nàng xụi lơ ghé vào trên giường, để nước thuốc đều đã tiết hết, vẫn là cảm thấy hậu huyệt như lưu luyến dư vị vừa rồi, co rút lại không thôi.
Mấy nha đầu cười ha ha, Trúc Thanh cầm khăn giúp nàng lau đi, lại lặng lẽ nói: “Nô tỳ từ khi còn là tiểu cung nữ cũng đã từng rót qua cúc huyệt vài vị nương nương nhưng chưa bao giờ gặp qua người nào mẫn cảm như vậy, tiệp dư yên tâm, bệ hạ tất nhiên sủng ái đến không muốn ngừng.”
Hộ Nghi duỗi một ngón tay mềm như bông, chọc lên trán nàng ta, cười trách mắng: “Mong như ngươi nói.”