Yến Cung Truyện

Chương 8: Bài học cuối cùng (hơi H)

Edit: xuxu6565

Hộ Nghi về phòng, nằm ở trên giường, nhớ lại những chuyện hôm nay đã chứng kiến, sắc mặt đỏ bừng, một đôi mắt hàm chứa xuân thuỷ, hạ thân hơi hơi rung động, làm cơ thể Hộ Nghi nóng lên.

Trong huyệt run rẩy nửa ngày, Hộ Nghi mới miễn cưỡng giãy giụa đứng lên, rót một ly trà lạnh uống một hơi cạn sạch, khó khăn lắm mới cảm thấy giảm một chút xôn xao trong lòng.

Đang muốn đứng dậy, cửa bị đẩy ra, đi vào trong phòng là hai thân hình thướt tha, đúng là hai tú nữ cùng phòng Tần Nguyệt Lai cùng Hứa Lan Chu. Tần Nguyệt Lai vừa thấy Hộ Nghi, khuôn mặt như đào hoa, bộ dáng kiều mị , đã cười lạnh một tiếng, nói: “Đây không phải nữ Trạng Nguyên hôm nay sao, như thế nào, muốn nam nhân lại thành dáng vẻ này, đáng tiếc quý nhân trong cung không ở đây, bộ dạng hồ mị tử của ngươi nhưng không ai chiêm ngưỡng.”

Hứa Lan Chu há mồm muốn khuyên, lại nghe Tần Nguyệt Lai nói những lời này thật sự quá lộ liễu, ngược lại không biết khuyên như thế nào, đành phải nói: “Muội muội hôm nay lăn lộn nhiều thời gian như thế, ngươi không cảm thấy mệt sao, nhanh đi nghỉ ngơi.”

Tần Nguyệt Lai chưa kịp đáp lại, Hộ Nghi đã nhẹ nhàng cười, thanh âm ôn nhu nói: “Theo như lời Tần tỷ tỷ, muội muội không dám nhận, chỉ là ma ma cùng nữ quan dạy dỗ, đã muốn vào cung, liền phải mọi chuyện lấy vui mừng của quý nhân là chính. Nếu như vậy, cái gì có thể làm quý nhân vui vẻ, muội muội liền học, mặt khác cũng không dám không theo.”

Nghe xong lời này quả nhiên Tần Nguyệt Lai tức giận lan tràn, đang muốn mở miệng, Dư Tương Giảm đã từ ngoài cửa được tiểu cung nữ đỡ đi vào, hơi kiều suyễn, xiêm y nhăn nhúm, mặt đỏ ửng, bộ dáng yếu ớt lộ ra ba phần vũ mị phong lưu. Tần Nguyệt Lai hừ một tiếng: “Trong phòng này một người lại một người làm ra dáng vẻ hồ ly tinh, có lẽ thật muốn bay lên cao làm phượng hoàng”

Dư Tương Giảm phảng phất giống như không nghe thấy, tự đi đến bên trên giường nằm xuống, thả mành, một tiếng cũng không nói.

Tần Nguyệt Lai chạm vào cái đinh cài mành, tức giận đến tròng mắt muốn phun ra lửa, chỉ là Hộ Nghi cùng Hứa Lan Chu đều lên giường nghỉ tạm, nàng một bụng tức giận không chỗ phát tiết, đành phải tức giận quăng ngã cái ly, mới rầu rĩ nghỉ ngơi không đề cập tới nữa.

Kế tiếp mấy ngày vào giờ thìn, một nhóm tú nữ lại đi đến phòng lúc trước, liếʍ liếʍ mυ'ŧ mυ'ŧ, đem dươиɠ ѵậŧ giả làm từ da dê hút tới xuất tinh, mỗi ngày đều cần luyện một buổi sáng, buổi chiều lại lại theo các ma ma học tập lễ nghi quy củ trong cung, đến bữa tối mới có thể trở về phòng nghỉ ngơi.

Hôm nay mới luyện một canh giờ, liền có cung nữ tiến vào, dẫn các nàng đi đến một căn phòng khác.

Căn phòng này cùng phía trước bất đồng, lại là tịnh phòng, Vinh nữ quan mang theo các ma ma đứng ở phía trước, ở phía sau một nhóm các phụ nhân thô tráng rũ đầu cung kính đứng.

Đến khi người đều đông đủ xếp thành hàng, Vinh nữ quan mới mở miệng nói: “Các cô nương đã vượt qua nhiều thử thách, hôm nay là bài học cuối cùng, bài học hôm nay có lẽ sẽ khó chịu chút, đều là vì tương lai được quý nhân thích, các cô nương cố chịu đựng, đừng trách các ma ma không thương hương tiếc ngọc”

Nói xong các cung nữ liền trải trên mặt đất mười cái đệm mềm, sau đó để nhóm tú nữ xếp hàng theo trình tự, một lần mười người, dặn dò các nàng cởi xiêm y, ghé vào trên đệm mềm, chỉ có cái mông cao cao nhếch lên.

Hộ Nghi là ở hàng thứ ba, cho nên là nhóm thứ ba, nàng hướng giữa phòng nhìn lại, nhóm đầu tiên có Hứa Lan Chu cùng Tần Nguyệt Lai, giờ phút này cũng đều ghé vào trên đệm, mông tuyết trắng nhếch lên cao, lộ ra đường cong yểu điệu, trong nhóm tú nữ đầu tiên là hai người có dáng người tốt nhất.

Thấy nhóm tú nữ đều nằm bò bày ra dáng vẻ thật tốt, Vinh nữ quan mới khẽ gật đầu, ý bảo những phụ nhân thô tráng đó tiến lên, mỗi tú nữ bên cạnh đều có hai người, một người đè lại tay cùng thân trên, một người đè lại eo mông cùng chân, sau đó các ma ma mới tiến lên, dùng ngọc bổng quấn bằng ruột dê kích thước bằng ngón út, lại bôi một tầng thuốc mỡ, mới hướng trong cúc huyệt tú nữ tìm kiếm.

Nhất thời nhóm tú nữ kinh hô không dứt, có tú nữ nằm bò trên thảm gào một tiếng, khóc đến nước mũi nước mắt đều chảy ra. Vinh nữ quan lắc lắc đầu, đạm nhiên nói: “Không dùng được.” Khiến cho hai phụ nhân bên cạnh nâng nàng ta ra ngoài.

Tú nữ kia bị nâng ngoài một đường kêu khóc khẩn cầu, lưu lại mọi người nghe được trong lòng run sợ, chín người nằm bò trên nệm càng thêm tận lực nhẫn nại, không dám lại phát ra thanh âm.