Hiểu Khê thấy mình kiệt sức và không thể chịu nổi nữa. Kẻ hại bạn Tiểu Tuyền vẫn ríu rít bên cạnh:
“Kể cho mình nghe với. Kể lại cái đêm đó đi! Mau kể đi mà, đừng quên mình là người bạn thân nhất của cậu”.
Nghe đến đây, Hiểu Khê chợt nhớ ra một chi tiết trong đặc san Quang Du, liền hỏi: “Đúng rồi, người xin giấu tên trong đặc san có phải là cậu không?”.
Tiểu Tuyền ái ngại cười mỉm: “Hi, hi”.
Hiểu Khê bực tức: “Cậu đã nhìn thấy tớ mặc bộ đồ đó chưa mà dám nói bậy hả?”
Tiểu Tuyền vội vàng thanh minh: “Mình đâu có nói bậy. Từ ngữ sử dụng trong đặc san là “phán đoán suy luận” chứ không phải là “tận mắt chứng kiến”. Hơn nữa, mình suy luận đâu có sai. Cậu có dám khẳng định bộ đồ đó không phải là của cậu không?”.
Hiểu Khê hết lý lẽ, không thể bắt bẻ được điều gì.
Tiểu Tuyền cười nịnh bợ: “Hiểu Khê, tin mình đi mà. Từ trước tới giờ, mình luôn là bạn thân của cậu”.
Hiểu Khê suy nghĩ một lúc, cảm thấy Tiểu Tuyền không đến nỗi tệ. Ngoài tật nhiều chuyện, cô ấy là một người bạn rất nhiệt tình. Hiểu Khê liền gật đầu, xác nhận: “Được rồi, mình tin cậu”.
Tiểu Tuyền vui mừng reo lên: “Tốt quá rồi! Vậy hãy kể chuyện của cậu và Mục Lưu Băng đi!:.
Hiểu Khê hét lên: “Tiểu Tuyền”, rồi nghiến răng hỏi: “Tiểu Tuyền, cậu là bạn thân mình, thấy mình đã từng nói dối chưa?”
Tiểu Tuyền ấp úng: “Cái này… hình như chưa thấy”.
Hiểu Khê cau mày, nói dằn từng từ: “Được, mình nói cho cậu biết nhé, tôi – và – Mục – Lưu – Băng – chẳng – có – quan – hệ – gì – cả!”. Hiểu Khê nghiêm khắc nhìn Tiểu Tuyền, nói: “Tin hay không tùy cậu”.
Tiểu Tuyền cũng nhìn chăm chú vào mắt Hiểu Khê hồi lâu, rồi đáp bằng giọng chắc nịch: “Xem ra cậu rất nghiêm túc. Mình tin cậu”.
Hiểu Khê cảm động ôm chầm lấy Tiểu Tuyền. Ôi, thế mới là bạn tốt chứ. Hiếm có người dám tin cô trong sạch như vậy lắm. Thế nhưng lúc đó, loa phát thanh của trường phát ra một tin rợn người:
“Mọi người chú ý! Mọi người chú ý! Chuyện tình kinh thiên động địa, quỉ khóc thần sầu của Mục Lưu Băng và Minh Hiểu Khê đang phải đối đầu với một thử thách nghiêm trọng! Một cô gái xinh đẹp tự xưng là vị hôn thê của Mục Lưu Băng đang từ phía bắc sân trường tiến lại gần Minh Hiểu Khê. Một cuộc quyết đấu lớn giữa hai kẻ tình địch sắp xảy ra. Kết cục sẽ ra sao? Ai là kẻ thắng? Ai là người thua? Chắc chắn sẽ rất đặc sắc, không thể bỏ qua! Chúng ta hãy cùng chờ xem nhé!”
Cái gì! Hiểu Khê bàng hoàng như trong cơn ác mộng. Cô sững người, nhìn quanh trường. Tất cả đều nhốn nháo như một lò lửa sắp vỡ tung. Chưa đầy hai phút, toàn bộ học sinh đã xúm đông xúm đỏ, chen lấn giành chỗ tốt để đứng xem trận chiến không thể bỏ lỡ này. Các phóng viên của trường Quang Du đều dành được chỗ ở hàng trước. Tất cả các thiết bị như: bút, vở, máy ảnh, máy quay phim… đều sẵn sàng như sắp xung trận đến nơi, quyết không bỏ sót một chi tiết đắt giá nào.
Hiểu Khê ra sức nói thầm. Mình đang mơ, đây là giấc mơ. Thế nhưng một cô gái đang thướt tha lướt tới sát bên cô, chứng thực rằng cô đã nhầm.
Đó là một cô gái khá đẹp, trông rất cá tính, chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Cô ta mặc váy da beo ngắn, tóc đen nhánh cột cao, mắt to mày rậm, chiếc môi nhỏ dày, màu da sôcôla mê người. Đúng là một mẫu người đẹp hiện đại, hơi hoang dã.
Tiếng ngợi khen rộ lên không ngớt, các phóng viên bấm máy liên tục. Trường Quang Du vốn cũng có nhiều người đẹp nhưng số người đẹp lạnh lùng và cá tính như vậy thật hiếm hoi.
Cô gái đến trước mặt Hiểu Khê, cau mày hất hàm hỏi: “Cô là Minh Hiểu Khê phải không? Ta là Thiết Sa Hạnh – vợ chưa cưới của Mục Lưu Băng”.
Hiểu Khê đau khổ, trời cao đất dày ơi, con đã làm chuyện gì sao cứ liên tiếp có scandal như vậy?
Thấy tình địch đứng im như phỗng, Thiết Sa Hạnh quát lớn, không còn kiên nhẫn: “Minh Hiểu Khê, sao ngươi không dám lên tiếng? Có gan giật đàn ông của người khác, lại không còn mặt mũi để trả lời sao?”
Cả trường đứng xem đến thót tim. Mọi người phán đoán, theo tính cách nóng nảy của Hiểu Khê và tính cách ứng xử với Hạo Nam trước đây, nhất định Hiểu Khê sẽ nhanh chóng ra đòn, chống trả Thiết Sa Hạnh. Chà chà, kịch hay sắp bắt đầu đây. Không thể bỏ qua được màn đặc sắc này, ai ai cũng đều nín thở, căng mắt ra quan sát.
Tiếng Hiểu Khê chậm rãi mà rõ ràng: “Tôi và Mục Lưu Băng không có quan hệ gì cả!”.
Câu này cô đã phải nói tới lần thứ n, thật ngán ngẩm. Hiểu Khê thấy thật mệt mỏi, và thực lòng không muốn gây chuyện ở trường vì những tranh chấp vớ vẩn, không đáng có này.
Các học sinh đứng xem xị mặt ra, có vẻ thất vọng ra mặt. Tại sao thần tượng Minh Hiểu Khê của họ lại mất hết dũng khí như vậy? Chả lẽ cô cũng không màng tới sĩ diện và danh tiếng của Học viện Quang Du hay sao?
Thiết Sa Hạnh cười nhạt, dằn từng chữ: “Cô nửa đêm cướp Lưu Băng về nhà, ép anh ta ở một đêm, còn nói là không có quan hệ gì?”.
Mọi người lại xôn xao khi bắt được tin mới: “Ồ, thì ra là Minh Hiểu Khê cướp Mục Lưu Băng về nhà. Hèn chi…”.
“Tôi và Mục Lưu Băng không có quan hệ gì cả”, Hiểu Khê ủ rũ lặp lại câu đó lần thứ n+1. Có trời mới biết tại sao cô ta không tin cô. Nếu biết dính vào Lưu Băng rắc rối như vậy, thà mình để anh ta nằm lăn ra đường ngủ qua đêm còn hơn. Hiểu Khê nghĩ bụng. Lẽ nào kiếp trời mình ân oán nợ nần gì với anh ta nhỉ? Chợt cô nghe thấy tiếng ồ lên đầy phấn khích của những người đứng xem. Chết rồi, không biết lại có chuyện gì nữa đây.
Chợt cô thấy một chàng trai cao ráo bước đến, dịu dàng hôn nhẹ lên má cô trước sự chứng kiến sững sờ của toàn trường. Rồi anh ta ôm cô vào lòng, lạnh lùng tuyên bố: “Đúng thế, Minh Hiểu Khê và tôi đang quen nhau”.
Hiểu Khê đứng chết lặng khi nhận ra đó chính là Mục Lưu Băng. Cô hoảng hốt phản đối: “Anh nói bậy! Tôi không có…”.
Lưu Băng cúi xuống nhìn cô chăm chú: “Em đã đưa anh về nhà, đúng không?”.
Hiểu Khê ấp úng: “Đúng thế… nhưng”.
Lưu Băng tinh nghịch hỏi tiếp: “Em đã cởϊ qυầи áo của anh, phải không?”.
Hiểu Khê bực bội đáp: “Đúng… nhưng…”.
“Em đã ôm anh ngủ, đúng không?”, Lưu Băng tai quái hỏi tiếp.
“Ừ, không sai… nhưng… nhưng đó là… vì…”, Hiểu Khê hốt hoảng.
Lưu Băng cười, nói: “Vậy em còn gì để nói chứ?”.
Hiểu Khê bực muốn phát khóc đi được nhưng không biết phải thanh minh ra sao.
Ôi, lãng mạn quá! Cảm động quá! Các cô nữ sinh tình cảm dạt dào lấy tay nhè nhẹ chấm những giọt nước mắt hạnh phúc. Trong khoảnh khắc này, họ dường như có cảm giác mình chính là Minh Hiểu Khê.
Các máy ảnh sau khi đứng ngây ra vì sự kiện bất ngờ đã tranh nhau lóe sáng. Nhưng Thiết Sa Hạnh đã cất tiếng, phá tan những giây phút ngọt ngào đó:
“Minh Hiểu Khê, con đàn bà không biết xấu hổ kia! Ngươi dám giật chồng chưa cưới của ta sao?”
Hiểu Khê bực bội, lý sự: “Nếu anh ta là của cô thì trước sau cũng là của cô. Còn đã không phải thì nói gì cũng vậy”.
Mọi người ồ lên thán phục, đối đáp hay quá. Hiểu Khê quả thật là cao siêu, thật xứng đáng với vai trò nhân vật nữ chính xuất sắc nhất.
Thiết Sa Hạnh ủ dột, thăm dò: “Cuối tuần này là đại thọ ông nội Mục Lưu Băng, cô có tới không?”.
Lưu Băng lạnh lùng cắt ngang: “Tất nhiên, vậy mà cũng hỏi”.
Sa Hạnh nhìn Hiểu Khê đầy căm giận: “Được, ta sẽ đợi ngươi”.
Hiểu Khê đứng tựa vào Lưu Băng, cảm thấy người như kiệt sức, thậm chí không còn sức ngước nhìn trời xanh. Sao giữa ban ngày ban mặt lại có thể xảy ra những chuyện buồn cười như vậy nhỉ?