"Trốn đi, mau trốn đi!"
Hạ Tuyết Nặc nói xong, ba bước hóa thành hai bước, "Ba" một tiếng tắt đèn.
Trong phòng lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Hạ Tuyết Nặc và búp bê tách ra trốn ở giữa giá sắt, cách khe hở nhìn chằm chằm cửa, nín thở ngưng thần, cẩn thận theo dõi động tĩnh ngoài cửa.
Tiếng bước chân nhanh chóng di chuyển đến ngoài cửa, quái vật bên ngoài dừng lại một chút, sau đó tay nắm cửa di chuyển lên xuống, phát ra tiếng vang nhẹ "kẽo kẹt kẽo kẹt".
Trong khung cảnh tĩnh mịch có vẻ cực kỳ đinh tai nhức óc.
Tim Hạ Tuyết Nặc vọt lên cổ họng, búp bê cắn mu bàn tay, miễn cưỡng không lên tiếng. Cô ấy cắn quá mạnh, mu bàn tay bị cắn đến chảy máu.
Quái vật bên ngoài rất nhanh đã nhịn không được, bắt đầu đá đánh cửa gỗ.
Uỳnh - - uỳnh - -
Cửa gỗ cũ nát làm sao chịu được hắn ta đám đá? lung lay sắp đổ, tro bụi đá vụn bay lên.
Ngay khi Hạ Tuyết Nặc cho rằng cửa gỗ sắp bị mở ra, bỗng nhiên nghe thấy xa xa vang lên một tiếng - -
"Quái vật, tôi ở đây!"
Là A Mặc.
Sau đó là một loạt tiếng chạy rất nhanh.
Xét thấy sự hiểu biết của Hạ Tuyết Nặc đối với "bọn họ" trong trường học này, dựa theo trình độ trí lực cao thấp có thể chia làm ba đợt.
Đợt thứ nhất là rất có trí lực, hẳn là chúa tể thế giới này. Người đại diện là người phụ nữ cầm danh sách, giáo viên dạy học.
Đợt thứ hai là có chút trí lực, có thể hành động theo ý muốn của mình ở một mức độ nhất định. Nhân vật đại diện là bác gái nhà ăn, nhân viên quản lý ký túc xá, cùng với quỷ xuất hiện vào ban đêm.
Đợt thứ ba không có trí lực, hoàn toàn tuân theo các quy tắc. Chủ yếu là quái vật cao lớn làm giám thị và xử phạt người, công nhân vệ sinh môi trường, cùng với học sinh mất đi họ tên.
Cũng chính vì vậy mà Hạ Tuyết Nặc mới chỉ huy búp bê trốn đi, bởi vì vậy có lẽ còn có cơ hội chạy trốn.
Quả nhiên đúng như Hạ Tuyết Nặc dự đoán, quái vật ngoài cửa nghe được giọng của A Mặc, gần như không có bất kỳ chần chờ nào, "bịch" "bịch" nhanh chóng đuổi theo hướng có người.
Hạ Tuyết Nặc thở phào nhẹ nhõm.
Cách thật lâu, cho đến khi xác định bên ngoài không có âm thanh gì, Hạ Tuyết Nặc mới tìm được búp bê.
"A Mặc sẽ không xảy ra chuyện chứ?" Hạ Tuyết Nặc có chút lo lắng.
Oa Oa nghiêm mặt, nhắc tới A Mặc lại là bộ dáng đã tính trước.
"Lão đại, cậu cứ thả một vạn trái tim xuống đi. Cậu đừng nhìn tên Đại Hắc kia bộ dạng nhân mô cẩu dạng, thực ra cực kỳ giống kẻ trộm, từ nhỏ lại là quán quân chạy cự ly dài, nếu như cậu ấy muốn chạy trốn, không ai có thể bắt được đâu."
Nhưng nơi này cũng không phải thế giới hiện thực, người truy đuổi cậu ấy cũng không phải là người.
Nhưng trước mắt ngoại trừ tin tưởng A Mặc, cũng không có cách nào khác.
Hạ Tuyết Nặc vỗ vỗ vai búp bê, đỡ cậu ấy dậy.
Ánh mắt đảo qua giá sắt bị cô đυ.ng phải, khi nhìn qua hồ sơ đổ đầy đất, bỗng nhiên dừng lại.
-- Trong giá đỡ vậy mà lại có huyền cơ khác!
Thì ra hồ sơ cũng không phải chỉ có một tầng, sau khi hồ sơ tầng ngoài rơi xuống, lộ ra danh sách thật dày bên trong.
Danh sách có bìa đen kịt, bởi vì đứng ngang ở bên trong, chiếm không gian không lớn, bị tầng ngoài hồ sơ cho kín, hòa làm một thể dưới ánh sáng yếu ớt và bóng đen, rất khó phát hiện.
Hạ Tuyết Nặc đá văng đống hồ sơ vướng bận, xoay người cầm danh sách lên, nhanh chóng mở ra.
Không giống với tưởng tượng của cô, bìa da của danh sách đen kịt cứng rắn, nhưng giấy bên trong lại không giống giấy, hiện ra màu vàng nhạt trong suốt, sờ lên rất mỏng rất mềm, dính dính, cực kỳ giống da thịt nào đó.
Vừa nghĩ như vậy, trái tim Hạ Tuyết Nặc "lộp bộp" một chút, sợ hãi ném danh sách ra ngoài.
Nhưng nghĩ đến manh mối mấu chốt có lẽ chính là ở bên trong - -
Cô cực lực phủi sạch tạp niệm trong nội tâm, hít sâu một hơi, nhanh chóng quét qua, chỉ thấy cách thức trình bày mỗi trang bên trong không khác hồ sơ học sinh trong thế giới hiện thực lắm, phía trên cùng trang giấy là huy hiệu bàn tay con mắt, bên trái phía trên là ảnh chụp học sinh, bên cạnh là họ tên, giới tính, phía dưới là quá trình học tập đơn giản.
Điểm khác biệt chính là, Hạ Tuyết Nặc nhìn thấy trên trang giấy đó họ và tên của học sinh bị bút đen xóa đi, ở cột giới tính rõ ràng có ghi chú -- "Học sinh chính thức".
Sau đó Hạ Tuyết Nặc có lật vài trang, quyển này đại khái là đã lâu năm, mã học sinh sớm hơn Hạ Tuyết Nặc không biết bao nhiêu. Tên đều bị xóa đi, đều đánh dấu "Học sinh chính thức".
Điều này làm cho cô lập tức liên tưởng đến xưng hô "Học sinh chuyển trường" của mình.
Chẳng lẽ có huyền cơ gì?
Hạ Tuyết Nặc gạt đi sự mệt mỏi, lấy tập tài liệu trên kệ sắt xuống, gọi búp bê tiếp tục tìm kiếm danh sách, mấu chốt là phải tìm ra quyển sớm nhất và quyển cuối cùng đang được sử dụng.
Sở dĩ tìm hai quyển này, là bởi vì một trước một sau, càng dễ dàng tìm được manh mối, cũng có suy đoán cô cần chứng thực.
"Được rồi!" Búp bê không hỏi gì, ngay lập tức lao vào cuộc tìm kiếm căng thẳng.
Hạ Tuyết Nặc nghi hoặc liếc cậu ấy một cái, cảm thấy từ khi tiến vào gian phòng hồ sơ này, búp bê liền tích cực đến mức không bình thường.
Nhưng cô nhanh chóng xua tan nghi ngờ. Dù sao, thời gian ở chỗ này đại biểu cho tính mạng. Thời gian bọn họ tìm kiếm ở chỗ này đã quá lâu, nếu như không đi về ký túc xá trong thời gian quy định, Hạ Tuyết Nặc không biết sẽ bị trừng phạt gì.
Rất nhanh, bọn họ đã tìm được mấy chục quyển danh sách.
Ngồi trong một hồ sơ lộn xộn, búp bê ngân nga và trông rất hạnh phúc. Trong tay cậu ấy chính là quyển danh sách đang sử dụng kia.
"Đại lão, thì ra tên của cậu là như vậy sao." Con mắt búp bê sáng lên, gọi Hạ Tuyết Nặc.
"Của tôi sao?" Hạ Tuyết Nặc đặt một chồng hồ sơ đã sắp xếp xong lên giá sắt, đi về phía búp bê.
Cô cũng có chút tò mò hồ sơ của mình sẽ như thế nào.
"Ở đây!" Búp bê chỉ.
Hạ Tuyết Nặc nhìn thấy tên của mình không bị xóa đi, phía dưới ghi chú ba chữ "Học sinh chuyển trường", sau đó là sơ yếu lý lịch. So với bất kỳ kẻ nào khác thì đều đơn giản hơn, không có quá trình học tiểu học, trung học cơ sở, chỉ ghi cuối cùng cô chuyển vào trung học phổ thông - - trường trung học số 1 thành phố Ký Châu.
Sau đó cô lại tìm được hồ sơ của Vương Tĩnh Di, Hà Vũ, nữ sinh gầy yếu cùng với chị gái nhỏ của búp bê.