Trúc Mã Biến Mất

Chương 12.1: Phòng y tế kinh khủng

Đúng như cô đoán, búp bê đưa cô đến phòng y tế của trường.

Dọc theo đường đi đại khái không có "người" khác, cho nên không có "giám sát", bọn họ thuận lợi đến không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này trường học bệnh viện đen sì, cửa đóng, trên bảng hiệu cũ nát loang lổ rỉ sét, thấy không rõ mặt trên viết cái gì.

Xung quanh hoang vu, cỏ cây khô vàng và bụi cây khô héo lẫn lộn, làm cho người ta không khống chế nổi mà cứ cách vài giây liền liếc mắt một cái, sợ gió thổi cỏ lay, bên trong sẽ có cự thú đáng sợ gì đó nhảy ra.

Ánh trăng trắng bệch.

Nương theo ánh trăng, Hạ Tuyết Nặc nhìn thấy ngoài cửa phía xa có người đứng, hẳn là "Thợ da thối" mà búp bê nói.

Theo lời giới thiệu của búp bê, người này là "bạn nối khố" của cậu ấy, rất nhiều năm không gặp, sáng nay cô đi học mới phát hiện cậu ta cũng tới.

Búp bê gọi người đó là "Đại Hắc".

Hạ Tuyết Nặc nhìn thoáng qua "Đại Hắc" này, tuy rằng trời tối, nhưng nương theo ánh trăng, ngũ quan nam sinh cực kỳ tuấn tú, làn da trắng nõn giống như một nữ sinh. Cực kỳ giống dáng vẻ hoa mỹ nam được hoan nghênh nhất hiện nay, đen chỗ nào?

Sau khi nghe được xưng hô đã lâu không nghe, bằng mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt nam sinh đen mấy độ, thế nhưng búp bê vẫn vô tri vô giác, còn có tâm đặc biệt kiễng mũi chân, giơ tay câu bả vai người ta, nhiệt tình lôi kéo người ta làm quen.

Nam sinh cũng dung túng cậu ấy, chỉ hơi khom lưng, cơ mặt có chút cứng ngắc. Khi búp bê nói "Thật không ngờ sau khi lớn lên lại trở nên đẹp trai như vậy, đến mình cũng không dám nhận", sắc mặt nam sinh mới thoáng chuyển tốt, ngay cả l*иg ngực cũng hơi hơi đứng thẳng lên.

Nhận thấy Hạ Tuyết Nặc vẫn đang nhìn, cậu ta nhanh chóng hắng giọng, gật đầu với Hạ Tuyết Nặc, nghiêm mặt nói: "Xin chào, gọi mình là A Mặc là được rồi."

Mặc (mực), còn không phải đen sao?

Hạ Tuyết Nặc:... Được rồi.

Qua tóm tắt của A Mặc, sáng sớm khi tìm kiếm nữ sinh gầy yếu chạy trốn, cậu ta vô tình đi ngang qua nơi này, đúng lúc nhìn thấy người phụ nữ ôm một quyển sách thật dày, sau đó nhìn thấy búp bê, nghe búp bê nhắc tới, mới biết được đó rất có thể là danh sách ghi chép hồ sơ học sinh.

"Lúc mình tới đúng lúc người phụ nữ kia đi ra cửa, mình quan sát một hồi, bên trong hẳn là không có ai. Chẳng qua vẫn phải nhanh lên, bởi vì không biết người phụ nữ kia có trở về hay không." A Mặc hạ giọng nói nhanh.

Trùng hợp như vậy sao?

Đối với A Mặc, bản thân Hạ Tuyết Nặc tỏ thái độ hoài nghi. Mà đối với cô, Hạ Tuyết Nặc nhìn ra, A Mặc cũng không quá tin tưởng.

Đối với việc này, Hạ Tuyết Nặc cũng không để ý.

Dù sao, ở trong thế giới này, hại người cũng không nhất định là quỷ, mà còn có -- người.

Bởi vậy, khi A Mặc đề nghị để búp bê ở bên ngoài giữ cửa, còn cậu ta và Hạ Tuyết Nặc vào cửa, mà búp bê không chịu ở lại ngoài cửa, nhất định muốn "Đồng sinh cộng tử" với cô, Hạ Tuyết Nặc hứng thú nhìn thoáng qua hai người, cuối cùng dời ánh mắt dừng lại trên người búp bê. Nghĩ thầm, đại khái chỉ có búp bê mới có thể tâm không khúc mắc mà tin tưởng cô.

Cuối cùng, mặc dù A Mặc không vui nhưng cậu ta cũng phải thỏa hiệp, để cậu ta ở bên ngoài giữ cửa, nếu gặp phải tình huống đặc biệt thì phải linh hoạt xử lý, còn búp bê thì đi theo Hạ Tuyết Nặc cùng nhau vào cửa.

Hạ Tuyết Nặc không biết có phải là ảo giác của mình hay không, trong nháy mắt khi lướt qua vai, ánh mắt của cô và A Mặc giao nhau trong giây lát, vậy mà cô lại nhìn thấy được địch ý nào đó ở trong mắt màu hổ phách của A Mặc.

Chua chua.

Hạ Tuyết Nặc cười gật đầu với cậu ta.

A Mặc:...

Bị đôi mắt trắng đen rõ ràng của Hạ Tuyết Nặc nhìn qua, A Mặc bỗng nhiên có cảm giác bị nhìn thấu. Không hiểu sao có chút chột dạ.

Cửa cũng không có khóa, Hạ Tuyết Nặc không biết là do người phụ nữ sơ ý, hay là cố ý, nhưng Hạ Tuyết Nặc mẫn cảm nhận thấy được nguy hiểm, nhìn chằm chằm hành lang sâu thẳm trước mắt, không hiểu sao cô lại có loại cảm giác "Gậy ông đập lưng ông".

Ngay cả búp bê tim lớn trước sau như một cũng không tự giác run rẩy, sinh ra ý niệm lùi bước.

"Lão đại, hay là hôm nay chúng ta bỏ qua đi, lại chờ thêm một chút nữa?" Oa Oa nói, ngón tay cầm lấy ống tay áo của cô chặt muốn chết.

Hạ Tuyết Nặc quay đầu nhìn cậu ấy một cái, lắc đầu.

Trong bóng tối, cô gái có da trắng như tuyết, mơ hồ lộ ra hàn khí, ánh mắt đen trắng rõ ràng, chỉ liếc mắt một cái, búp bê đã biết Hạ Tuyết Nặc hạ quyết tâm.

Không vào hang hổ làm sao bắt được hổ con.

Mà ở lại chỗ này, thời gian càng dài lại càng là khϊếp đảm, càng không dám trái quy tắc pháp luật, sợ đầu sợ đuôi, cuối cùng chỉ có thể vĩnh viễn ở lại trong thế giới này, vĩnh viễn không siêu sinh.

Hạ Tuyết Nặc muốn liều một lần.

Đồng thời, cô không dám nói cho búp bê biết, tần suất cô nhìn thấy ngũ quan nhô lên trên người búp bê càng ngày càng cao.

Ngũ quan mơ hồ đang chậm rãi thành hình, mặt người trông rất sống động làm da đầu người tê dại.

Hạ Tuyết Nặc không biết nếu có một ngày ngũ quan kia lột da thì sẽ xảy ra chuyện gì. Cũng chỉ có búp bê tim lớn, cho rằng da bị dị ứng, mặc cho Hạ Tuyết Nặc ngăn cản cũng đến căn tin cướp thịt ăn, mấy miếng da thịt giấu dưới quần áo đều bị cậu ấy gãi sắp nát rồi. Vậy mà vẫn còn muốn châm chọc thương gia vô lương tâm, bán dược phẩm quá hạn.

Đèn trần trên hành lang là đèn điều khiển bằng âm thanh, cũng coi như nhạy bén, khi bước chân của bọn họ tiến lên, nó liên tiếp sáng, chiếu sáng vị trí của bọn họ trong một tấc vuông.

Nương theo ánh sáng yếu ớt trắng bệch, Hạ Tuyết Nặc mơ hồ nhìn thấy vách tường loang lổ bong tróc, phía trên đen tuyền, không biết là bùn đất hay rêu.

Trên vách tường cứ cách hai ba mét lại có một cánh cửa, cửa khóa chặt, ở giữa treo một khung ảnh. Thật kỳ lạ, khung hình trống rỗng và không có gì. Trong bóng tối, nó giống như là một đôi mắt trống rỗng sâu thẳm, nhìn chằm chằm người tới.

Xung quanh yên tĩnh như đã chết.

Bọn họ cũng không biết đi bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình trống rỗng vang vọng. Trộn lẫn với tiếng tí tách của ống nước bị rò rỉ.

"Tí tách" "Tí tách"...

Mỗi một tiếng động đều khiến trái tim run rẩy dữ dội.

Một chút lại một chút, "lộp bộp lộp bộp" rơi xuống, đập đến tứ chi Hạ Tuyết Nặc tê dại.

Hạ Tuyết Nặc quay đầu lại, sớm đã không nhìn thấy cửa bước vào. Hành lang trước sau giống như kéo dài vô hạn, nhìn không thấy điểm cuối.

Điều đáng sợ hơn chính là, trong hành lang bố trí giống nhau như đúc, bất giác làm cho người ta hoài nghi, có phải hành lang này có dạng hình tròn hay không, bọn họ đi tới đi lui lại đi trở về điểm xuất phát.

Hạ Tuyết Nặc còn có thể miễn cưỡng duy trì trấn định, mà trên mặt búp bê đã là sự hoảng sợ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Hạ Tuyết Nặc biết búp bê hẳn là cũng nhận ra nguy hiểm, nhưng hai người đều ăn ý không nói gì, tiếp tục mò mẫm tiến về phía trước, giống như sợ vừa mở miệng, lời nói ra liền biến thành sự thật.

Nhiệt độ nơi này cũng không thấp, nhưng hai người đều cảm thấy một loại hàn khí ẩm ướt không ngừng đánh úp lại, như là một con rắn lạnh như băng, bám vào chân bò lên phía trên.

Hai người không hẹn mà cùng đến gần hơn, thả nhẹ bước chân. Một bên đi, một bên cẩn thận xem xét bốn phía, luôn cảm thấy trong bóng tối có cái gì đó đang ẩn núp, chuẩn bị thừa dịp bọn họ không chú ý mà bỗng nhiên tấn công.

Trong bóng tối, có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

"Hồng hộc" "Hồng hộc"...

Dần dần dồn dập.