"Tỉnh lại, lão đại, tỉnh lại - -"
Hạ Tuyết Nặc chợt mở mắt, phát hiện mình lại về tới ký túc xá.
Cảnh tượng trong mộng vẫn quanh quẩn trước mắt cô, tim Hạ Tuyết Nặc đập như trống, thật lâu không thể hoàn hồn.
Những ngọn lửa đầy trời, tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, cùng với ánh mắt oán độc không cam lòng - -
Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp ác mộng giống như vậy, cũng may cô thiếu thốn tình cảm, nếu không phải như thế, có lẽ cô đã sớm bị cảnh tượng địa ngục trong mộng ép điên rồi.
Chỉ là lần này, hình như có thứ gì đó không giống - -
Loa phóng thanh máy móc đọc cái gì đó, Hạ Tuyết Nặc chống trán, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.
Thân thể cô không tốt, bỗng nhiên đứng dậy sẽ có chút hạ đường huyết, ngón tay theo thói quen sờ túi, sờ được một viên kẹo.
Là nam sinh áo liền mũ kia để lại cho cô.
Hạ Tuyết Nặc nhớ lại vị kẹo trong mơ, bỗng nhiên có chút thèm.
Kẹo vào miệng, là mùi vị đã lâu không thấy. Ngọt ngào mềm dẻo, không giống kẹo thỏ trắng cứng rắn, không ngon chút nào.
Ăn kẹo xong, Hạ Tuyết Nặc mới cảm thấy khá hơn rất nhiều, ngẩng đầu nhìn thấy búp bê trừng mắt, vẻ mặt hoảng sợ.
Hạ Tuyết Nặc: "... Làm sao vậy?"
Lúc này Oa Oa mới thở phào nhẹ nhõm: "Ai nha nha, lão đại cậu dọa chết mình rồi, là gặp ác mộng sao?"
Hạ Tuyết Nặc lắc đầu, thấp giọng nói: "Không có việc gì."
Loa phóng thanh vẫn không ngừng kêu gào.
Hạ Tuyết Nặc hỏi: "Nó lại đang nói cái gì đấy?"
Oa Oa làm chuyện của mình, không quá để ý nói: "Đang đọc nội quy và quy định của trường học, sáng nào cũng làm như vậy... Đơn giản là cái này không được, cái kia cũng không được..."
"Có đôi khi cũng không biết làm sai cái gì, trước tiên đã phải chịu một trận đánh."
"Nhưng không sao cả, chỉ cần không kinh động đến loa phóng thanh là không sao."
Hạ Tuyết Nặc cẩn thận nghe một hồi, phát hiện không khác gì nhiều kỷ cương trường học trong thế giới hiện thực, cái gì mà cấm không được không mặc đồng phục học sinh, cấm đến muộn trốn học, cấm lớn tiếng ồn ào...
Vô số chuyện, không phân lớn nhỏ.
Không biết vì sao, trong đầu Hạ Tuyết Nặc xuất hiện một hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
"Học thuộc, hôm nay đều phải học thuộc! Ai không học thuộc thì đừng ăn cơm!"
Ai đó hét vào tai cô.
Trước mặt là sách vở thật dày, khuôn sáo, dày đặc.
"... 15. Nghiêm cấm kéo bè kết đảng, lén lút thành lập tổ chức phi pháp. 16. Nghiêm cấm phá hoại cơ sở vật chất trong trường, tụ tập gây rối.... 28. Nghiêm cấm chất vấn giáo viên và tất cả nhân viên nhà trường. 29. Nghiêm cấm chế tạo dụng cụ mang theo nguy hiểm..."
Vô số giọng nam nữ vang lên bên tai dần dần hợp thành một âm thanh, Hạ Tuyết Nặc mới phản ứng được đó là âm thanh của mình, hoàn toàn giống với giọng nói lạnh lẽo cứng nhắc trong loa phát thanh.
"Lão đại? Lão đại?"
Khi Hạ Tuyết Nặc hoàn hồn, chỉ thấy trước mắt hiện ra khuôn mặt Oa Oa.
"Lão đại, cậu không sao chứ?" Oa Oa trừng mắt hỏi.
Hình ảnh trong đầu giống như tia chớp biến mất không thấy: "Không có việc gì." Hạ Tuyết Nặc lắc đầu.
Thời gian dần trôi qua, Hạ Tuyết Nặc phát giác có chỗ nào đó không đúng - -
"Nữ dinh kia đâu?" Lâu như vậy, sao không có âm thanh gì cả.
"Yên tâm yên tâm, lão đại, cậu ta không có chết!" Oa Oa vội vàng trả lời: "Cũng không có bị trộm họ tên!"
Trộm họ tên -
Chẳng lẽ con ma xuất hiện tối qua chính là "người" trộm họ tên?
Cô còn chưa nghĩ rõ ràng, búp bê đã chỉ vào tờ giấy trên giường nữ sinh gầy yếu nói: "Không tin thì cậu xem đi - -"
Hạ Tuyết Nặc xuống giường đi tới, thấy mã học sinh trên đó cách cô mấy đơn vị.
Ở chỗ này, mã học sinh của mỗi người là duy nhất và không thể thay thế bất kể sống hay chết, mà giường ngủ trong ký túc xá lại có thể thay thế vô hạn.
"Nếu như cậu ta mất đi họ tên, mã học sinh trên đó đã sớm bị thay thế rồi." Oa Oa nói.
Hạ Tuyết Nặc nhìn thoáng qua chiếc giường trống đối diện, mã học sinh trên giường bị đẩy về phía sau mấy chục đơn vị.
Không biết người tiếp theo tới sẽ là ai, cũng không biết còn có thể nhìn thấy cậu ta hay không. Hoặc là, cô còn có thể nhìn thấy mình hay không.
Nghĩ vậy, Hạ Tuyết Nặc không khỏi giơ tay vuốt ve tờ giấy có mã học sinh của mình.
Vừa sờ mới phát hiện có huyền cơ khác - -
Ở phía sau mã học sinh của cô là một một chồng tờ giấy dán tầng tầng lớp lớp.
Hạ Tuyết Nặc giật mình, lập tức ổn định tâm thần cẩn thận xé tờ giấy ra.
Thoạt nhìn thì có vẻ không có vấn đề gì cả, mấy mã học sinh phía dưới kéo gần về phía trước, phía dưới cùng còn cách cô khoảng trăm đơn vị.
Đó đều là từng sinh mệnh sống sờ sờ!
Bị lãng quên ở thế giới này, bị tước đi tên tuổi, như cái xác không hồn, hoặc là biến thành quái vật, không thấy ánh mặt trời.
Không được chạy trốn.
Hạ Tuyết Nặc càng nhìn càng kinh hãi, sau lưng bất giác toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Điều này làm cho cô đi đoạn đường phía sau đều có chút thất thần, búp bê nói thầm cái gì đó ở bên tai cô cũng không chú ý, bác gái căn tin châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói "Sao cô còn chưa chết" cũng không cãi lại, thẳng đến khi tới tòa nhà dạy học.
Tòa nhà dạy học vẫn là tòa nhà thi ngày hôm qua, ban ngày nhìn còn có vẻ cũ nát hơn rất nhiều, cũng may ít đi vài phần âm u. Chỉ là dưới bầu trời xám xịt, thế giới dường như chỉ có ba loại màu đen trắng xám, rất là áp lực.
Vị trí phòng học của học sinh mới tới đều dùng giấy trắng viết, dán ở cửa tòa nhà dạy học, Hạ Tuyết Nặc rất nhanh tìm được mã học sinh của mình, chỉ là chữ viết màu đỏ trên giấy trắng làm cho cô rất không thoải mái. Mực không khô, giống như máu chảy xuống.
Cùng lúc đó, cô phát hiện nữ sinh gầy yếu ở cùng ký túc xá có học cùng phòng với cô.
Qua một đêm, Hạ Tuyết Nặc giống như đã thành thói quen cứ sao chép dán giống như những "người mất đi họ tên", mặc cho bọn họ mặt không chút thay đổi đi qua người để lên tầng.
Những người duy nhất còn lại ở lối vào tòa nhà chỉ có những học sinh mới chuyển đến ngày hôm qua và một số người đang xem náo nhiệt và không bận tâm đến rắc rối.
"Xem ra hôm qua người mới tới rất bình thường, qua một đêm mà cũng không còn lại mấy người."
"Cái này cũng coi như không tệ, mình nghe lão đại nói, có một lần còn bị diệt toàn quân, không lưu lại một người nào!... Chậc chậc chậc, cậu ngẫm lại xem, ngày hôm sau nhìn thấy trên danh sách không có bất kỳ ai, thật là đáng sợ mà!" Người nói nhanh chóng run rẩy một cái.
Hóa ra, danh sách dán ở đây đều chỉ ghi mã học sinh của người sống sót.
Hạ Tuyết Nặc một lần nữa nhìn thẳng vào danh sách kia, trong lòng càng thêm nặng nề.
"Nhưng mà cậu nghĩ xem, người mới tới vốn không hiểu ra sao, lập tức bị bắt đi thi. Thi không qua thì chết, vi phạm kỷ luật chết, chạy trốn cũng chết, thật vất vả sống sót, buổi tối lại đυ.ng phải mấy thứ kia --"
"Ai nha, phi phi phi, sáng sớm đã nói những thứ này làm gì?" Người nói chuyện lôi kéo người bên cạnh đi: "Đừng nhìn đừng nhìn, chính mình có thể sống sót đã là không tệ rồi, nào có công phu đi quản người khác!"
Hạ Tuyết Nặc nhận ra, bọn họ là người hầu đi theo sau cô gái buộc tóc đuôi ngựa.
"Chúng ta cũng đi thôi." Oa Oa kéo ống tay áo của cô, thoạt nhìn tâm tình có chút sa sút: "Vì sao chúng ta không cùng một lớp chứ a a a!!!"
Hạ Tuyết Nặc có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn đưa tờ giấy có mã học sinh trong ký túc xá cho búp bê.
Đó là mã dán gần nhất, nằm ở dưới mã học sinh của cô.
Xem mã học sinh, hẳn là đã ở thế giới này thật lâu.
Sở dĩ Hạ Tuyết Nặc cho búp bê là bởi vì búp bê đã hơn một lần nhắc qua, chị gái nhỏ có mã học sinh này đã giúp cậu ấy. Trái tim của búp bê lớn, nhưng khi nhắc tới chị gái nhỏ này lại không che giấu được khổ sở, Hạ Tuyết Nặc nhìn ra được, cậu ấy có tình cảm rất sâu đậm đối với chị gái nhỏ này.
"Đây là chị gái nhỏ đã giúp đỡ cậu." Cũng coi như giữ lại chút kỷ niệm.
Nếu có một ngày có thể rời khỏi thế giới này...
Tiếng loa phóng thanh lại vang lên - -
[Mời các bạn mau chóng trở lại lớp, chuẩn bị vào học, người vi phạm sẽ bị xử lý vi phạm kỷ luật.]
Tác giả có lời muốn nói: Hồi ức đánh tới rồi!!