Đám Phản Diện Đều Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 47

----

Nhìn thấy Triệu Khoan lại nhận được bộ tóc giả và định ném nó cho đồng đội bên cạnh như một quả bóng cao su, một bàn tay đột nhiên vươn ra giữa không trung, chặn bộ tóc giả lại và dừng trò đùa này.

“Mẹ nó!”

Triệu Khoan đột nhiên quát lớn: “Ai thế!”

Vừa quay đầu lại, anh ta đã nhìn thấy Giang Minh Khải cao lớn ở phía sau mình.

Giang Minh Khải cao 185 cm, quanh năm cứng như sắt, bờ vai rộng, eo thon, Triệu Khoan cao 178 cm đứng trước mặt cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

“Giang, Giang lão sư?”

Khí thế của Triệu Khoan lập tức yếu đi hơn một nửa, khi nhìn thấy Liễu Minh Khiêm và Trần Tiện Tri lạnh lùng đứng cạnh Giang Minh Khải, Triệu Khoan càng hoảng sợ hơn:

“Liễu lão sư? Trần lão sư? Các vị... Sao các vị lại đến Tinh Huy thế?”

Giang Minh Khải trả lại bộ tóc giả cho Chu Trạch Hủ, Liễu Minh Khiêm ở bên cạnh đưa tay chạm vào camera đang quay phim PD, cười nửa miệng nói:

“Đang ghi chương trình chào đón khách mời cư dân mới tham gia. Sao thế, cậu có ý kiến gì sao?”

Cổ họng Triệu Khoan cuộn lên, toát mồ hôi lạnh.

Quay phim ở đây, nói vậy thì cảnh bọn họ trêu Chu Trạch Hủ vừa rồi đều bị ghi lại rồi sao?

Đúng vậy!

Giờ phút này, màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp của Chương trình đang điên cuồng spam, đổ lỗi Triệu Khoan bắt nạt Chu Trạch Hủ.

[Mặc dù tôi không có hứng thú với Chu Trạch Hủ nhưng Triệu Khoan quá đáng quá!]

[Dùng tóc giả sẽ bị cười nhạo sao? Ta cũng dùng tóc giả đây! Thật tức giận! Nhìn Chu Trạch Hủ bị trêu đùa cũng giống như nhìn thấy mình bị cười nhạo vậy!]

[Đường chân tóc của Chu Trạch Hủ có chút lộ rõ, có lẽ là do ăn quá ít carbohydrate và hay thức khuya, nhưng Triệu Khoan là cái quái gì chứ! Dù Chu Trạch Hủ có bị hói đầu thì vẫn đẹp trai hơn Triệu Khoan rất nhiều!]

[Trước đây M. D đang tiếp thị một loại tinh thần tập thể nào đó, xem ra chỉ là bắt nạt trong nhóm thôi sao!]



Sau lưng Triệu Khoan ướt đẫm.

Trước đây bọn họ thường bắt nạt Chu Trạch Hủ, bởi vì Chu Trạch Hủ chưa từng phản kháng gì, nhưng nếu những thứ này bị cư dân mạng nhìn thấy thì sẽ rất tồi tệ.

Triệu Khoan bước lên, ôm bả vai của Chu Trạch Hủ, dáng vẻ giả vờ quen thuộc: “Liễu lão sư, Trần lão sư, Giang lão sư... Vừa rồi chúng tôi vừa chỉ đùa với Chu Trạch Hủ mà thôi. Cùng một nhóm nên thỉnh thoảng sẽ thích nói đùa như vậy!”

Nói xong, anh ta nhìn Chu Trạch Hủ: “Phải không, Trạch Hủ?”

Chu Trạch Từ không trả lời, vẻ mặt phức tạp nhìn Triệu Khoan.

Hai thành viên trong nhóm đứng bên cạnh cũng phụ họa theo: “Đúng chỉ là trò đùa mà thôi! Chúng tôi thường đùa như thế này mà!”

Ba người giả vờ thân mật ôm Chu Trạch Hủ cười, trái ngược hoàn toàn với Chu Trạch Hủ im lặng không nói gì.

Trong lúc cười xấu hổ này, Triệu Khoan đột nhiên cảm thấy trên đầu lạnh buốt, đầu trống rỗng.

Anh ta chợt quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Trà đang ngắm nghía bộ tóc giả.

“Lâm Trà?!”