Đám Phản Diện Đều Nghe Lén Ta Ăn Dưa

Chương 38

----

[Mười năm trước, Bùi Hồng Vân và Liễu Minh Khiêm đã cùng nhau đóng một bộ phim điện ảnh đồng tính luyến ái.

Liễu Minh Khiêm chỉ coi đây là tác phẩm cuối cùng của mình trước khi chuyển sang làm đạo diễn, nhưng Bùi Hồng Vân là một người theo trường phái trải nghiệm nổi tiếng, một khi đã đắm chìm trong đó thì không thể thoát ra được.]

[Nhưng lúc đó Liễu Minh Khiêm đã kết hôn, còn có một cô con gái tám tuổi là Liễu Linh Nhi nên Bùi Hồng Vân chỉ có thể giấu tình cảm này ở trong lòng.]

[Vốn dĩ Bùi Hồng Vân định giữ chuyện này cả đời, không ngờ trong một lần quay MV anh ta lại gặp được Liễu Linh Nhi.

Liễu Linh Nhi và Liễu Minh Khiêm có phần giống nhau, Bùi Hồng Vân không kiềm chế được mà xem Liễu Linh Nhi là Liễu Minh Khiêm...]

Câu chuyện càng đào càng cẩu huyết, các vị khách mời càng nghe càng tức giận.

Xem như thế thân thì thôi đi, mà còn thế cho ba ruột của mình nữa?

Tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy đâu?

Nhưng nhìn lại khuôn mặt đỏ đến mức gần như có thể chảy máu của Bùi Hồng Vân, các khách mọi đều biết Lâm Trà không nói sai.

Liễu Minh Khiêm lúng túng cầm dao chặt củi, không biết làm sao.

Trong vài phút này, ông ta cảm thấy như mình đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.

Mặc dù ông ta không muốn Liễu Linh Nhi ở bên một người đàn ông hơn con bé mười tám tuổi, nhưng nếu Liễu Linh Nhi kiên trì như thế, ông ta cũng không thể làm gì.

Nhưng bây giờ, vấn đề đã không còn là kiên trì hay không nữa, mà là trong lòng người đàn ông này đã có một người phụ nữ khác, à, không đúng, có một người đàn ông khác, mà người đàn ông này lại là mình!

Ánh mắt Liễu Minh Khiêm đảo quanh, vô tình bắt gặp Bùi Hồng Vân đang nhìn thẳng vào mắt mình.

Thời gian thấm thoát trôi qua, sau khi bị vạch trần bí mật, ánh mắt của Bùi Hồng Vân cũng không lảng tránh nữa mà tự tin và bình thản hơn, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Liễu Minh Khiêm, chờ mong nhận được một vài phản ứng.

Mười năm trước, Liễu Minh Khiêm có người yêu và con gái.

Mười năm sau, Liễu Minh Khiêm góa vợ, con gái ông ta cũng đã lớn.

Liệu giữa bọn họ có thể có tương lai giống như bộ phim điện ảnh ấy hay không?

Bùi Hồng Vân đầy mong đợi nhìn Liễu Minh Khiêm, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đối diện nhau như kéo nhau quay về mười năm tước, kéo về độ tuổi vẫn còn non nớt và ngây thơ.

Trong lòng Bùi Hồng Vân dâng lên một niềm hy vọng, không khỏi đi về phía của Liễu Minh Khiêm.

“Bép” một tiếng.

Một cái tát rõ ràng kéo Bùi Hồng Vân từ ảo tưởng trở về hiện thực.

Liễu Linh Nhi lao vào giữa Bùi Hồng Vân và Liễu Minh Khiêm, mắt hạnh trừng lớn: “Bùi Hồng Vân, anh thật vô liêm sỉ!”

Bùi Hồng Vân khó khăn nuốt nước miếng, cúi đầu, cảm thấy cực kỳ uất ức: