Trở Lại Năm 70, Thiên Kim Phản Diện Giả Mạo Được Tháo Hán Cưng Chiều

Chương 16

Hạ Kiêu lạnh lùng nhìn Tô Thanh Thanh.

"Tô Thanh Thanh, em muốn khi nào ly hôn, thì đến lúc đó cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ không cản trở em thi đại học, cũng sẽ không ngăn cản em trở về thủ đô."

Tô Thanh Thanh có hơi bất ngờ một chút, cô không muốn đến thủ đô đâu.

Nhưng mà, có vẻ như Hạ Kiêu đã tạm thời đồng ý không ly hôn rồi phải không?

Đôi mắt cô chợt sáng lên, cô vội vàng cam đoan.

"Anh yên tam đi, tôi nhất định sẽ làm cơm thật ngon cho anh, anh có món nào muốn ăn có thể nói cho tôi biết trước, tôi sẽ nghĩ cách nấu cho anh."

Môi Hạ Kiêu mím thành một đường thẳng, anh lạnh lùng nói.

"Không cần."

Anh không quen nhìn Tô Thanh Thanh vì Mạnh Tân Dân mà cố gắng, lại càng không thích cô ấy vì Mạnh Tân Dân mà ra sức lấy lòng anh.

Anh mang toàn bộ đồ ăn trên bàn đi về phía nhà bếp phía sau.

"Tôi biết qua một ít thời gian nữa em sẽ ly hôn, tôi đồng ý, em không cần tiếp tục làm những thứ này."

Tô Thanh Thanh hơi ngẩn người, Hạ Kiêu ..... lại tức giận rồi?

Hạ Kiêu trầm mặc dọn sạch sẽ nhà bếp, lại đi ra sân sau chậm rãi chẻ củi.

Từng âm thanh "rầm rầm" vang lên khiến cho Tô Thanh Thanh có cảm giác anh đang muốn dùng rìu bổ vào cô.

Tô Thanh Thanh:

"........."

Tô Thanh Thanh không kìm được nhìn thoáng qua sân sau.

Hạ Kiêu khỏe mạnh, động tác chẻ củi rất trôi chảy. Anh chỉ mặc một chiếc áo thun lót trên người, dáng người cực kì dẻo dai, mồ hôi cuồn cuộn chảy xuống, toát lên một vẻ gợi cảm khó tả.

Cơ thể người này quả thật có tính công kích. Tô Thanh Thanh nhớ lại ít chuyện tối qua, không kìm lòng được mà đỏ mặt.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, có chút cảm giác không thể dời ánh mắt sang chỗ khác.

Cô cưỡng ép bản thân thu hồi lại tầm mắt, quạt quạt tay, hạ nhiệt da mặt một chút. Tô Thanh Thanh không dám suy nghĩ miên man nữa.

Hạ Kiêu không phải là trai bao, mà là nam chính của tiểu thuyết.

Là một nam chính quyết đoán, thủ đoạn cứng rắn, có thù tất báo...Tuyệt đối không phải là người mà cô có thể mơ tưởng.

Tuy rằng Hạ Kiêu tức giận nhưng ít ra anh ấy đã đồng ý chuyện tạm thời không ly hôn.

Tính cách của Hạ Kiêu không xấu, nếu như anh nói đồng ý tạm thời không ly hôn, cho Tô Thanh Thanh cơ hội thi đại học vậy thì anh sẽ không thay đổi.

Còn về những chuyện khác thì .....

Cả người Tô Thanh Thanh vẫn còn đau nhức, cô quyết định không suy nghĩ nhiều nữa, đi ngủ bù.

Dù sao cô cũng bị Hà Kiêu đè lên người "cày cấy" cả đêm, sáng sớm còn bị đánh thức, sau khi bị đánh thức cô lại bận rộn cả buổi.

Chỉ là khi vừa đi đến phòng ngủ, Tô Thanh Thanh lại bối rối.

Chăn drap trải giường đều mang đi giặt sạch, giường lại cực kì cứng.

Tô Thanh Thanh len lén xoay người, lấy áo khoác bông quân dụng thật dầy của Hạ Kiêu ra, cô cuộn tròn áo khoác lại rồi lúc này mới nằm xuống.

Tô Thanh Thanh tưởng rằng mình sẽ rất khỏ ngủ, nhưng mà có lẽ là do tên Hạ Kiêu thô kệch kia, vào ngày hôm qua đã dùng lên hết sức lên người cô.

Hôm nay cô mới biết mình xuyên vào tiểu thuyết, còn trở thành nữ phụ phản diện. Vì quá căng thẳng, mệt mỏi, Tô Thanh Thanh dần dần đi vào giấc ngủ trong tiếng chặt củi đều đều phát ra từ sân sau.

Sau khi Hạ Kiêu chặt xong toàn bộ củi thì lại đi gánh một gánh nước về. Lúc trở về, anh đã nhìn thấy Tô Thanh Thanh ngủ thϊếp.

Hạ Kiêu rũ mắt xuống nhìn cô, nghĩ ngợi nếu Tô Thanh Thanh không nói chuyện, có lẽ cô ấy còn có chút đáng yêu.

Không cần mở miệng cũng không cần nói chuyện chỉ cần cô ấy nằm ngủ như thế này, lúc này trông cô ấy mới đáng yêu xinh đẹp giống như búp bê trong thành phố vậy.

Tô Thanh Thanh cuộn người lại trong áo khoác bông, trông có vẻ nhỏ nhắn.

Áo khoác quân dụng xanh lục càng làm nổi bật hơn làn da trắng nõn của Tô Thanh Thanh.

Trên làn da trắng như tuyết, dường như còn mang theo một luồng sáng dìu dịu.

Chỉ có sắc mặt vẫn còn có chút trắng bệnh, có vẻ hơi thấm mệt.

Không biết cô đang nằm mơ thấy gì. Giấc ngủ của Tô Thanh Thanh dường như không yên ổn, hàng lông mi thật dài nhưng cánh quạt nhỏ nhẹ run rẩy, sau đó lại tiếp tục ngủ say sưa.

Đôi môi cô hôm qua bị anh cắи ʍút̼ thô bạo, có chút bị rách. Đôi môi hơi hơi vểnh lên, càng ngày càng trở nên hồng hào sáng bóng, thật mê người.

Làm người khác không kìm lòng được cắn một cái rồi chậm rãi thưởng thức.

Hạ Kiêu vươn tay ra muốn sờ một chút. Anh muốn dùng đầu ngon tay to lớn của mình mạnh mẽ chà xát lên cánh môi kia .....

Anh nhìn lại bàn tay thô ráp của mình rồi so sánh với khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thanh Thanh, dường như có một sự tương phản rõ ràng.

Hạ Kiêu sờ một cái rồi rút tay về.

Buông chiếc hộp nhỏ trên tay xuống.

Anh xoay người vác rìu lên núi.

Tô Thanh Thanh không chỉ phí phạm lương thực, mỡ mà còn cả củi đốt.

Lúc tắm cô phải tắm trong chậu nước nóng lớn.

Mỗi ngày cô đều phải giặt quần áo sạch sẽ,

Khi nấu cơm cô lại cực kì tinh tế, hầm canh xương phải hầm từ từ, rau dại phải chần qua nước, còn tiêu tốn thời gian, hạt kê để làm bánh ngọt.

Tính từ đêm qua đến giờ chỉ mới được nửa ngày, mà Tô Thanh Thanh đã xài hết chỗ củi lửa có thử sử dụng trong năm, sáu ngày.

Tô Thanh Thanh mỏng manh như vậy, lại sống trong thành thị từ bé. Dù cho mỗi tháng có mấy trăm cân than thép, e rằng cũng không đủ cho cô ấy dùng.

Cũng may là bọn họ sống ở gần núi, gần sông, không thiếu củi thiếu nước. Có thể thỏa mãn được sự phung phí của Tô Thanh Thanh.

Hạ Kiêu đi nhanh lên núi, anh dự định đến chân núi đổi hai tấm chăn, để xem anh có thể bắt được thú rừng nào hay không, nếu được anh sẽ lên thành phố đổi một ít tem vé về, đổi hết toàn bộ chăn drap ở nhà sang loại vải bông.

Nếu không thì sau này Tô Thanh Thanh chỉ có thể cuộn tròn người lại ngủ trong áo khoác quân đội của anh mà thôi.

Thông báo về việc khôi phục kì thi đại học vẫn chưa có, chờ thông báo, rồi thi đại học, rồi trúng tuyển đến trường, ít ra cũng phải đến năm sau.

Có lẽ là do lòng chiếm hữu và tự tôn của đàn ông nên Hạ Kiêu không muốn Tô Thanh Thanh phải chịu khổ ở nhà mình.

Thậm chí anh còn có chút cầu toàn, muốn cho Tô Thanh Thanh có một cuộc sống tốt, dần quên đi Mạnh Tân Dân.

.......

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khiến cho Tô Thanh Thanh giật mình tỉnh giấc, Hạ Kiêu vẫn chưa trở về nhà, Tô Thanh Thanh ngửi thấy một ít mùi thuốc nhàn nhạt.

Cô tạm thời không đáp lại tiếng gõ cửa, mà quay đầu lại nhìn hộp thiếc nhỏ ở mép giường, trên hộp nhỏ không có bất kì ghi chú nào.

Tô Thanh Thanh am hiểu việc luyện chế ra các loại thuốc mỡ dưỡng nhan nên biết chút ít y lý. Cô để cái hộp sát vào mũi, ngửi. Có thể suy đoán đại khái đây là thuốc làm tan máu bầm.

Sáng sớm nay, Hạ Kiêu chắc chắn đã nhìn thấy mấy dấu tay của anh ta trên người cô rồi...