“Được rồi.” Lục Chất bước vào hành lang, biết người tỉnh, vốn định đi thư phòng nhưng bước chân lại vòng sang, chuyển hướng đến Lưu Xuân đình, nói: “Hôm nay tỉnh lại không giày vò người khác? Thật hiếm thấy.”Lúc trước nếu tiểu hoa yêu tỉnh dậy mà không nhìn thấy hắn, chắc chắn sẽ khóc lóc đến nôn nao lòng người. Gần hai mươi năm nay Lục Chất chưa từng nhận được sự lệ thuộc nào như vậy, lại thật kì lạ, cảm thấy một loại thoải mái khó gọi tên.
Nghiêm Dụ An nghe thấy ngữ khí của hắn không giống đang tức giận, liền cười nói: “Tiểu công tử có nhắc đến điện hạ, hỏi điện hạ đi đâu, còn nói phải đi tìm điện hạ, cuối cùng đành phải để Bảo Châu khuyên nhủ, nói là điện hạ yêu cầu, bảo hắn nằm thật ngoan, dưỡng cho tốt mới được xuống đất.”
Nghiêm Dụ An còn nói tiếp: “Ban đầu lão nô nói bao nhiêu công tử cũng không nghe, hình như công tử chỉ nghe lời điện hạ. Bảo Châu cũng phải lấy điện hạ ra để dỗ công tử, tuy công tử nhìn không quá nguyện ý, nhưng sau đó cũng không đòi ra ngoài nữa.”
Lục Chất lại nghĩ thầm trong đầu, có thể nghe lọt lời người khác nói, chắc là đã hết sốt, không còn lơ mơ nữa.
Một mình tiến vào Lưu Xuân đình, quanh chóp mũi vương đầy mùi thuốc, nhắc nhở Lục Chất rằng tiểu hoa yêu được nhặt về tuy hành hạ không ít người, nhưng chính bản thân tiểu hoa yêu cũng phải chịu không ít dày vò.
Vừa được Lục Chất ôm về từ trong sân nhỏ của thư phòng, tiểu hoa yêu liền bắt đầu sốt cao không ngừng, dùng thuốc nào cũng nôn hết ra, làm ướt từng tấm từng tấm nệm, thực sự rất hung hiểm.
Vòng qua một tấm bình phong khảm hoa, chính là một chiếc giường khắc hình hoa hải đường, tiểu hoa yêu Tử Dung đang nằm bên trong.
Lúc này trên giường đang giăng một tấm màn che, Tử Dung đã tỉnh từ rất lâu, lại bị người khác thông báo rằng Lục Chất không cho hắn xuống giường, nhìn chằm chằm bức màn màu trắng điểm thêm hoa văn hình mây xanh biếc, ngẩn người, lại lăn qua lộn lại, chỉ biết tưởng tượng đến chuyện khi nào Lục Chất trở về.
Tử Dung đang vô cùng buồn bực, chợt nghe thấy tiếng quỳ gối từ bên ngoài, biết là Lục Chất tới, cậu lại không vội vã đứng dậy.
Không biết vì sao, bây giờ đầu óc thanh tỉnh, không phải chỉ biết đòi người nữa, lại nhớ tới trận náo loạn vào buổi sáng, trong lòng xuất hiện cảm giác trống rỗng, không dám nhìn Lục Chất.
Trong lòng cậu đang lo lắng bất an, chăn che trên đầu đột nhiên lại bị người khác xốc lên, Lục Chất đứng trước giường của cậu, lưng hướng ra ngoài cửa, khuôn mặt bị ngược sáng khiến người khác không nhìn ra biểu tình, chỉ nghe thấy giọng nói lãnh đạm của hắn: “Vừa mới khỏe hơn môt chút, nằm rầu rĩ trên giường là muốn làm gì?”
Tử Dung cho là hắn còn phải ở bên ngoài thay quần áo xong mới đi vào, bị dọa cho giật mình, sau đó mới chậm rì rì ngồi dậy, dùng chăn bao chính mình lại, Lục Chất nhìn liền cảm thấy vô cùng ngốc nghếch: “Ngươi… Ngươi không phải là đi ra ngoài sao?”
“Đi ra ngoài xong luôn luôn phải trở về, Nghiêm Dụ An nói buổi sáng ngươi tìm ta? Nếu không có việc gì thì tốt.”
Tử Dung trong lòng cười khổ, quả thực là tận tâm, nhưng việc này cũng không thể trách hắn.
Nha hoàn ở bên kia bình phong đáp: “Tiểu công tử buổi sáng còn có chút nóng, sau khi uống thuốc nửa giờ thì đã hoàn toàn hết, Liễu đại phu lại tới xem mạch, nói đã ổn định, chỉ cần uống thuốc đều đặn đúng giờ thì sẽ không có vấn đề gì.”
Trong lòng Lục Chất thở phào nhẹ nhõm, nếu còn không tốt lên, hắn thực sự không biết chữa cho tiểu hoa yêu kiểu gì.
Ngừng nghĩ ngợi, hắn tức giận trừng mắt nhìn tiểu hoa yêu, cậu lại không biết điều, cho là người ta vui mừng vì mình hết bệnh. Vội vàng nhích lên phía trước, thò tay ra từ trong chăn, nắm lấy đầu ngón tay của Lục Chất.
Lục Chất cũng không tránh, đứng im tại chỗ, để cậu cầm một lúc, đột nhiên nói: “Quả thật là đã hết sốt.”
“Hả?”
Tử Dung không kịp phản ứng, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lục Chất nhéo tay cậu một cái, lặp lại lần nữa: “Sờ không nóng bỏng tay như mấy ngày trước.” Dứt lời, lại quan sát khuôn mặt đang nhìn hắn của tiểu hoa yêu: “Sắc mặt cũng tốt hơn rồi, xem ra là thuốc có hiệu quả, phù hợp với cơ thể của ngươi. Còn lại, chính ngươi nên chú ý thật tốt.”
Tử Dung trong trạng thái thanh tỉnh cảm thấy Lục Chất hôm nay rất có kiên nhẫn với cậu, nỗi sợ trong lòng cũng vơi bớt, trông mong nhìn hắn, đồng thời nói giọng xin phép: “Ta nói mình đã khá hơn, Bảo Châu tỷ tỷ lại không tin. Cho ta xuống đất đi lại đi, có được không?”
Bảo Châu vốn là đại nha hoàn của Lục Chất, mấy ngày nay được điều tới phục vụ cho Tử Dung, lúc này đang đứng sau bình phong, nghe Tử Dung gọi nàng là “Bảo Châu tỷ tỷ”, trong lòng kêu to một tiếng tiểu tổ tông.
Đã dạy cậu bao nhiêu lần, vẫn không nhớ được, ở bên cạnh điện hạ, tất cả đều là nô tài, lấy đâu ra tỷ tỷ muội muội.
Ngược lại, Lục Chất không bắt bẻ cách xưng hô của tiểu hoa yêu, trầm ngâm một chút liền nói: “Được, chỉ nằm im một chỗ cũng không tốt. Lưu Xuân đình tổng cộng có ba lớp cửa, đừng chạy lung tung kẻo bị cảm lạnh.”
Nghe thấy lời này, Bảo Châu liền đi tìm quần áo cho Tử Dung, đi qua bình phong, mặc vào cho cậu.
Lục Chất đi tới đứng cạnh cửa sổ, nhìn Bảo Châu ôn nhu tỉ mỉ mặc quần áo cho cậu. Tiểu hoa yêu nhìn vô cùng ngoan ngoãn, nghe lời giơ tay nhấc chân, không dày vò người khác như lúc mới được nhặt về, có sức để nhúc nhích liền giơ tay đòi hắn ôm, người khác lại một mực không theo, không còn khí lực liền nghẹn ngào khóc hu hu, trong miệng gọi tên Lục Chất, nhưng cả người lại nóng bừng bừng, ăn uống thuốc nào cũng vô ích, khiến cho người khác không cách nào nổi giận với cậu.
Thời điểm náo loạn chọc người đau lòng, tỏ ra khôn khéo cũng vô cùng khả ái.
Tử Dung không biết một phen bình luận này của Lục Chất, mặc xong quần áo rất nhanh, dậm chân vài cái để làm quen với đôi giày, chạy đến bên cạnh Lục Chất để hắn nhìn.
Vô cùng đẹp mắt. Trong lòng Lục Chất thoáng qua bốn chữ “mặt như hoa đào”, nhưng ý nghĩ lại thoáng đổ, người này không phải là hoa sao? Chẳng qua không phải là hoa đào, mà là một đóa ngọc lan tím thích khóc.
Hắn đặt ly trà xuống, nói: “Được rồi, ngươi đã hết bệnh. Các ngươi hầu hạ cho tốt, đừng để chủ tử chửa mình bị lạnh.”
Nửa câu sau là nói với hạ nhân bên trong điện, nhưng chỉ có Bảo Châu mới có tư cách cúi người cung kính đáp: “Vâng, điện hạ.”
Ngốc trong Cảnh Phuc điện năm ngày, Tử Dung cũng biết đây là báo hiệu cho việc Lục Chất phải đi.
Vào thời điểm Lục Chất không có ở đây, Bảo Châu cũng đã dạy cho cậu chút quy củ. Chẳng qua Tử Dung một chữ cũng không rõ, học cũng ù ù cạc cạc, nghe thấy lời của Lục Chất, lập tức quỳ xuống, còn ngơ ngơ ngác ngác nói: “Ngươi dẫn ta đi cùng ngươi được không? Ta muốn đi cùng ngươi, cầu xin ngươi!”
Còn nói là không ngơ ngơ ngác ngác? Có ai dám xưng hô ta, ngươi với chủ tử? Thế nhưng tên này lại vô cùng lễ phép quỳ xuống.
Lục Chất bật cười, khom người xuống kéo cậu lên, gã sai vật sau lưng Lục Chất vô cùng săn sóc tiến lên phủi đi những bụi bặm căn bản không tồn tại trên chân Tử Dung.
Lục Chất không thể làm gì khác liền hỏi: ” Vì sao còn đang tốt liền quỳ xuống?”
Tử Dung có chút chột dạ, nhất định là làm sai quy củ rồi, khó khăn nói: ” Cầu, cầu người không phải làm là làm như thế sao? Quỳ xuống… Quỳ xuống xin, van xin ngươi..”
“Là ai dạy ngươi cầu xin như thế!” Lục Chất không nhịn dược cười, nói: “Ta nhìn cũng biết không phải do người khác dạy không đúng, rõ ràng là ngươi học hành không đến nơi đến chốn!”
Tử Dung cũng bất kể hắn nói cái gì, nhìn thấy hắn cười, lá gan lại lớn hơn môt chút. Giống như lúc trước xán lại mè nheo, trong lời nói còn mang theo chút oán trách: “Ngươi lại muốn đi đâu? Không phải buổi sáng vừa mới đi sao, tại sao vừa về lại đi rồi?”
Lục Chất còn chưa kịp nói gì, tiểu hoa yêu lại vô cùng tự nhiên nói tiếp: “Nơi này của ngươi quá lớn, ta nghe Bảo Châu tỷ tỷ nói cái phòng này rồi cái phòng kia cũng không nhớ được nữa… Ta không thể ở chung một chỗ với ngươi sao?”
Sự nghiêm nghị của Lục Chất bị một trận đòi hỏi của cậu mài đi không ít, cũng không rảnh để chỉnh lại mấy lời nói không hợp quy củ cho cậu.