Nếu Như Rừng Sâu Có Cổ Tích

Chương 3: 1: Yêu tinh dối trá chỉ khóc vào ban đêm

Editor: sereveur

01

Sáu giờ rưỡi sáng, đúng giờ tôi mở mắt thức dậy.

Gần đây tôi đều thức dậy vào thời điểm này

Đánh răng rửa mặt qua loa, rồi xuống nhà ăn sáng. Thời gian vẫn còn sớm nên mẹ tôi còn chưa dậy. Tôi mang giày, mở cửa ra ngoài.

Một buổi sáng giữa hè, ánh sáng mặt trời chưa đến lúc chói chang vẫn còn dịu nhẹ, một lớp sương mù mỏng nhẹ bao phủ khung cảnh thành phố. Từng giây từng phút trôi qua, sương mù cuối cùng cũng tan đi, nhường chỗ cho ánh nắng vàng ươm.

Ngoài cổng khu tôi sống có một quán ăn sáng nhỏ, sữa đậu nành và bột chiên ở đó rất ngon.

"Chào buổi sáng, Thập Vũ à." Chủ quán là một ông chú khoảng năm mươi tuổi, hiền lành, chất phác, nhìn thấy tôi mỉm cười đáp lại, chú liền nói: "Hôm nay ăn gì? Một bát sữa đậu nành, hai que bột chiên như cũ sao?"

"Vâng, vẫn là một bát sữa đậu nành và hai que bột chiên ạ."

Tôi đã ăn sáng ở đây từ khi còn bé. Cha tôi mất khi tôi còn rất nhỏ, từ đó mẹ con tôi sống nương tựa vào nhau. Mỗi khi bà bận công việc, không có thời gian chuẩn bị bữa sáng cho tôi, tôi cơ bản giải quyết nhanh gọn vấn đề ăn sáng ở quán nhỏ này.

"Được rồi, cháu ngồi xuống trước đi, chú làm ngay đây." Ông chủ đáp rồi quay người lại bận rộn.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế đẩu sạch sẽ, cảm thấy dễ chịu, khoan khoái khó tả.

Lúc này, tôi rất muốn chia sẻ tâm trạng vui vẻ này với người khác, tôi muốn cả thế giới biết rằng tôi đang rất vui vẻ. Tôi lấy điện thoại ra, mở QQ và đăng một bài. Tuy nhiên, chắc do vẫn còn sớm, trên QQ chưa có nhiều người online nên không có ai đáp lại tôi cả. Tôi không bận tâm chuyện đó chút nào, nó không ảnh hưởng gì đến tâm trạng tốt lành của tôi cả. Sau đó, tôi mở tất cả các nhóm QQ và chia sẻ trạng thái của mình lúc này với từng người, đồng thời viết tên của cửa hàng và chia sẻ vị trí của nó.

"Thập Vũ, sữa đậu nành và bột chiên của cháu đây." Ông chú mang bữa sáng đến và đặt chúng trước mặt tôi.

"Cảm ơn chú Trần!" Tôi nở một nụ cười rạng rỡ với chú, và chú giật mình.

"Tốt quá, Thập Vũ à!" Chú ấy mỉm cười nói: "Thật tốt, sau cơn mưa trời lại sáng rồi."

"Vâng ạ, chú Trần chúc chú buôn may bán đắt, cả ngày vui vẻ!" Tôi đột nhiên trở nên rất nhiều chuyện, vừa ăn bột chiên, uống sữa đậu nành vừa nói chuyện với chú Trần.

Ăn xong bữa sáng, tôi thấy thời gian vẫn còn sớm, trên đường thưa thớt người đi lại nên quyết định men theo vỉa hè đi dọc về phía trước.

Tâm tình của tôi rất thoải mái, toàn thân nhẹ nhàng, thoáng đãng như có nguồn năng lượng dồi dào vô tận, não bộ cũng hoạt động vô cùng tích cực. Có một vài người dậy sớm trong nhóm QQ thỉnh thoảng trò chuyện với tôi, dù tôi có quen biết họ hay không, tôi cũng trả lời từng người một.

Không chỉ vậy, tôi thậm chí còn cảm thấy nếu bây giờ bị bắt ngồi xuống học thuộc hết bộ thơ "Sở Từ" thì tôi có thể học xong trong chớp mắt.

* Sở Từ là tuyển tập thi ca lãng mạn đầu tiên trong lịch sử văn học Trung Quốc, tương truyền là một thể thơ mới do quan đại phu nước Sở Khuất Nguyên sáng tác.

Tôi cầm điện thoại di động, trò chuyện cùng mọi người trên QQ, chân vô định bước về phía. Mỗi khi gặp ngã ba đường, tôi luôn chọn rẽ trái.

Edit tại s1apihd.com @sereveur

Không biết đã đi được bao lâu, nhưng khi ngẩng đầu lên, tôi thấy mình đang đứng ở trung tâm thành phố. Ở đó có đài phun nước khổng lồ, những giọt nước trắng lóa tung mình lên không trung rồi lại lần lượt rơi xuống.

Đột ngột, chân tay tôi co giật dữ dội, cảm giác hoảng sợ trào dâng từ tận đáy lòng, tôi như choàng tỉnh dậy sau một giấc mơ yên bình.

Nước, rất nhiều nước, nước đang nuốt chửng tứ chi và xương cốt của tôi, và một nỗi sợ hãi to lớn lao về phía tôi cùng với tiếng nước. Tôi phải chạy, phải mau trốn đi, tôi phải thoát ra khỏi nơi đây thật nhanh...

Tim tôi đập mạnh mẽ, không biết tại sao tôi lại hoảng hốt và sợ hãi đến thế. Tôi muốn tìm một nơi để ẩn nấp, một nơi mà không có nước, không có đám đông tấp nập, không có đủ loại ánh mắt hướng về phía tôi.

"Cung Húc, Cung Húc, cậu ở đâu, cậu đang ở đâu? Mau đi thôi, phải nhanh rời khỏi đây, ở đây nhiều nước quá, thật sự rất đáng sợ..." Tôi vô thức lẩm bẩm, chính bản thân tôi còn không biết mình đang nói cái gì, "Mau chạy nhanh đi, chạy nhanh lên... Nếu không nhanh lên, cậu sẽ chết đó."

Thế giới trước mắt tôi giống như một bức ảnh bị phơi sáng quá mức, độ tương phản giữa ánh sáng và bóng tối quá mạnh, không khí nhanh chóng bóp méo và mọi thứ dường như rất thù địch.

Tôi loạng choạng tiến về phía trước, hình như đã đυ.ng phải ai đó, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái. Họ đang nhìn tôi và tất cả họ đều muốn làm tổn thương tôi!

"Cung Húc, cậu đâu rồi?" Nước mắt tôi không kìm được rơi xuống, tôi cảm thấy khuôn mặt của mình lúc này cứng ngắc như một con búp bê gỗ.

Tôi không thể điều khiển được cảm xúc của mình, tôi thật sự không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ tuôn trào, tôi thật sự không thể kiềm lại được!

Cung Húc, Cung Húc, chàng trai dịu dàng như nắng tháng ba ấm áp của tớ, cậu đang ở đâu?

Đừng xuống nước, đừng xuống, cậu sẽ chết đó...

Cảm giác lo lắng và hoảng sợ nuốt chửng lấy tôi, tôi đưa tay ra bắt lấy một người qua đường cầu xin giúp đỡ nhưng tất thảy bọn họ đều né tránh tôi. Tâm trạng của tôi càng trở nên cáu kỉnh hơn, trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Nếu tôi có thể nhìn tường tận bản thân mình vào lúc này, chắc chắn tôi cũng sẽ sợ hãi con người hiện tại của mình.

Mắt tôi đỏ hoe, vẻ mặt cứng ngắc và dữ tợn.

Đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng và tôi không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Sau khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận, tôi nghe thấy ai đó đang nói chuyện với mình. Tôi như bị thôi miên, khi tầm nhìn cuối cùng cũng ổn định trở lại, tôi thấy mình đang ôm chặt cánh tay của một cô gái.

Khuôn mặt cô ấy đầy vẻ kinh hãi, sợ sệt đến mức sắp khóc.

"Tôi không biết Cung Húc là ai. Thật xin lỗi, tôi thực sự không biết cậu ấy ở đâu cả!" Cô ấy lặp đi lặp lại câu nói này.

Tôi buông tay như bị điện giật, cô gái ấy cuống cuồng bỏ chạy.

Không có ai vây tròn xung quanh tôi cả, mọi người đều bước đi qua tôi.

Tôi vừa làm gì vậy?

Khi tôi đang ngơ ngác, làm sao tôi bắt được cô gái đó và tôi đã hỏi cô ấy những gì?

Tôi vô thức lùi lại một bước. Mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò, trực diện không hề giấu diếm. Tôi chần chừ lùi lại một bước, rồi đột nhiên quay người chạy ra ngoài!

Tôi không nhận ra rằng vừa rồi mình đã chạy vào một trung tâm mua sắm lớn. Sự hỗn loạn mà tôi vừa gây ra đã thu hút nhân viên bảo vệ của trung tâm thương mại, họ đang tiến về phía tôi.

Không thể bị bắt được, phải chạy ngay!

Đó là điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ được lúc này.

Tôi đã chạy rất lâu. Người đến và đi vội vã trên đường, khuôn mặt của bọn họ đều rất vô thực. Tôi không biết mình đang ở đâu và sẽ đi đâu nữa, tôi chỉ biết mình không thể dừng lại.

Tuy nhiên, ngay lúc này, có ai đó đã mạnh mẽ nắm chặt lấy cánh tay tôi, chặn tôi lại.

Tôi lao vào trong vòng tay của một người thiếu niên, hơi thở bạc hà tươi mát xộc thẳng vào mũi tôi, rồi lan tỏa vào bộ não đang kiệt sức nhưng vô cùng hưng phấn của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên và người tôi nhìn thấy là một chàng trai đẹp trai với làn da trắng trẻo.

"Cung Húc!" Vừa ngẩng đầu lên, hai chữ này liền bật ra từ miệng tôi.

Nhưng mà, chàng thiếu niên này không phải là Cung Húc.

Đôi mắt của cậu ấy có màu hổ phách, vẻ mặt có chút trầm trọng.

"Cậu là ai? Tại sao cậu lại chắn đường tôi?" Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi vòng tay của cậu ấy.

Khi chàng thiếu niên ấy vừa nghe câu hỏi của tôi, toàn thân cậu trở nên cứng đờ, đôi mắt cậu ấy run rẩy. Cậu ấy tỏ vẻ hơi khó tin: "Cậu không nhận ra tôi sao?"

"Tôi đương nhiên là không biết cậu!" Tôi cảm thấy người này quả thực rất khó hiểu, không phải chỉ là người qua đường thôi sao?

"Hạ Thập Vũ." Cậu ấy gọi tên tôi.

Tôi sửng sốt một hồi, bối rối không hiểu tại sao người này lại biết tên tôi chứ?

"Tôi là Mộc Tư Nam." Chàng thiếu niên nhẹ nhàng nói.

Mộc Tư Nam ư?

Tôi cẩn thận suy nghĩ, cái tên này tôi thấy quen quen, hình như đã nghe ở đâu đó rồi. Nhưng tôi chắc chắn bản thân không hề quen biết với người đang đứng trước mặt.

——oOo——

Editor: bão chươngggg~ cũng 10k chữ thôi =)))))))