Editor: sereveur
Chàng thiếu niên ấy, góc nghiêng của cậu là đẹp nhất, cậu luôn thích dùng tay chống lên má, nghiêng nghiêng đầu, ngắm cây ngân hạnh ngoài cửa sổ.
Còn tôi, thích lặng lẽ đứng bên ngoài ngắm nhìn cậu qua ô cửa đó.
Ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, lông mi dài rũ xuống đôi mắt cậu. Một nửa bên mặt cậu đong đầy ánh nắng, có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông tơ trên đó. Sống mũi cậu ấy cao thẳng tắp, trong hốc mắt chất chứa đầy những tâm tư thầm kín. Dáng môi cũng rất đẹp, khi nhìn nghiêng, dường như cậu ấy đang mỉm cười.
Cậu còn có mái tóc đen mềm mại, đuôi tóc rủ xuống đằng sau chiếc gáy trắng nõn, tạo chút cảm giác lười biếng.
Tôi thích nhìn ngắm khuôn mặt cậu, thích lén lút đến gần để ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cậu, đó là mùi dầu gội hòa cùng hoa oải hương - mùi thơm thuộc về riêng cậu ấy.
"Hạ Thập Vũ, Hạ Thập Vũ!" Vua buôn chuyện của lớp đứng ở cửa gọi tôi, người cô ấy tràn ầy nhiệt huyết, như thể có một nguồn năng lượng vô tận, không thể cạn kiệt. "Cô giáo gọi cậu đến văn phòng kìa!"
Tôi giả vờ như vừa nãy không nhìn gì cả, nhưng rõ ràng, lúc này trái tim tôi đang đập loạn xạ, như vừa bị ai đó tiết lộ bí mật thầm kín, hay cũng giống như lúc còn bé, bị bắt quả tang khi đang lén lút hái trộm trên cây nhà người khác một quả đào giòn, cảm thấy có chút xấu hổ và lo lắng, chút bối rối và hụt hẫng.
Tôi vội vàng đứng dậy, nhưng luống cuống đến nỗi đánh đổ chiếc ghế.
Cậu ấy quay đầu lại.
Khi cậu ấy nhìn người khác, ánh mắt vẫn luôn rất nghiêm túc và kiên định, như thể cậu ấy chỉ nhìn một mình người ấy thôi.
Cậu mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt đen, lấp lánh, phản chiếu thứ ánh sáng dịu dàng đẹp nhất của mùa hè.
Tôi nhanh chóng cúi xuống, nhấc chiếc ghế đẩu lên, không dám nhìn thẳng vào cậu ấy, vì sợ rằng ánh mắt dịu dàng ấy sẽ dễ dàng nhìn thấu tất thảy tâm tư, mơ mộng viển vông của tôi.
Tôi thích nhìn cậu, nhưng lại không muốn để cậu ấy phát hiện ra là tôi đang nhìn cậu.
Tôi chạy ra khỏi lớp như thể đang chạy trốn, trái tim tôi vẫn còn đang lơ lửng, mồ hôi nóng ẩm toát ra đầy lòng bàn tay, cảm giác chua xót chua nhưng lại ngọt ngào trào dâng trong trái tim tôi.
Thỉnh thoảng tôi sẽ tự ngẫm, cậu ấy sẽ nghĩ gì về tôi nhỉ?
Tôi là người như thế nào trong mắt cậu ấy?
Có được coi là xinh đẹp không, có tốt bụng không? Cậu ấy đối với tôi, là thích hay ghét? Hay chỉ là bình thường thôi?
Những suy nghĩ đó đeo bám lấy tôi, bất kể là trời mưa hay trời nắng, là tuyết rơi hay sương giá, thứ cảm xúc này chầm chậm thấm đẫm vào toàn bộ thanh xuân của tôi.
"Hạ Thập Vũ." Đúng lúc tôi đang lẳng lặng nhìn, cậu ấy đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đầy tò mò của tôi: "Cậu có thích biển không?"
"Hả?" Tôi sững sờ trong giây lát, thậm chí bối rối, không biết tay nên đặt ở đâu, mắt nên nhìn về hướng nào, nên hít thở như thế nào mới đúng nhịp.
"Cậu có thích biển không?" Cậu mỉm cười, đôi mắt sáng rực rỡ như chất chứa hàng ngàn vì sao.
"Thích." Như bị ma xui quỷ khiến, tôi gần như gật đầu.
Chủ đề nói chuyện giữa tôi và cậu dường như đột ngột tăng lên, cậu ấy không còn nhìn tôi bằng mỗi góc nghiêng nữa mà còn kể cho tôi nghe về đại dương xanh, về những giấc mơ đầy màu sắc, về tình yêu của cậu đối với lặn biển, về cảm giác sung sướиɠ khi cậu thả mình vào dòng nước, rồi chìm và chìm, chìm, rồi lại chìm.
Cậu ấy nói với tôi rằng ước mơ lớn nhất của cậu là lặn xuống biển sâu 150 mét, được chiêm ngưỡng con tàu cướp biển đang ngủ sâu dưới đáy đại dương.
"Tớ muốn học lặn, có vẻ nó rất thú vị. Cậu dạy tớ nhé?"
Thế là vào kỳ nghỉ hè, thế giới rực rỡ, đầy màu sắc mà cậu ấy từng kể cho tôi đã trở thành nơi tôi hằng mong ước, là nơi tôi muốn cùng cậu đi đến nhất...
"Được rồi!" Cậu ấy vui vẻ gật đầu: "Vậy thì khi đợi nghỉ hè, chúng ta cùng nhau đi tập lặn nhé!"
Cậu ấy đưa bàn tay về phía tôi, ngửa lòng bàn tay, ngón tay hơi cong cong, ánh nắng chiếu rọi lên đó, mang theo hơi thở ấm áp.
Tôi nhấc tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
——oOo——