Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?

Chương 27

Tô Ngự mua đồ xong về biệt thự, trên đường đi thì gặp phải người quen – Sở Mạn.

Đã lâu Trần Thiệu Vũ không đi học, cũng không gặp cô ta. Tối qua họ mới cãi nhau nên hôm nay cậu ta chuyển tiền để Sở Mạn đi mua sắm cùng Vương Tư Tư. Sở Mạn không ngờ lại gặp Tô Ngự, ánh nắng chiếu vào khiến Tô Ngự trông càng đẹp hơn, giống như đã quay về thời cấp ba vậy.

Khi ấy mỗi này, Tô Ngự đều mặc toàn đồ hiệu trông rất đắt tiền. Cô ta thích một chiếc lắc tay của Dior giá 8000. Số tiền này đối với Tô gia chẳng là gì cả, cho nên cô ta nài nỉ Tô Ngự đã lâu nhưng cậu không hề mua. Cô ta còn tưởng Tô Ngự định cho mình một bất ngờ, sau đó đến khi tốt nghiệp, rồi thân phận thiếu gia giả bị vạch trần mà vẫn chưa thấy chiếc lắc tay kia đâu.

Cũng chính vì vậy nên cô ta mới nản lòng.

Cô ta là một kẻ ham hư vinh, tuy thích khuôn mặt của Tô Ngự, nhưng không chịu được Tô Ngự nghèo. Cô ta thích hư vinh hơn thích Tô Ngự nhiều.

Cô ta đã không hề ngần ngại ở bên Trần Thiệu Vũ, vì Trần Thiệu Vũ có những thứ cô ta muốn, bất kể là ngoại hình hay gia thế, quan trọng nhất là luôn sẵn sàng chi tiền cho cô ta.

Sở Mạn vuốt tóc mai, cười bước tới: “Mua nhiều đồ như vậy, tự mình nấu ăn sao?”

Cô ta nhớ hình như Tô Ngự không biết nấu ăn. Thường thì cậu hay ở trong phòng tranh cho tới khi đói không chịu nổi mới mua chiếc bánh mì rẻ nhất giá 2 đồng. Cô ta từng hỏi Tô gia không chuẩn bị đồ ăn cho cậu sao?

Cậu đáp: “Không.”

Sở Mạn không tin, Tô gia lớn như thế, sao có thể không cho Tô Ngự ăn cơm được. Cô ta cảm thấy có lẽ Tô Ngự đang giả bộ đáng thương để thử lòng mình.

Khi đó cô ta cảm thấy rất tủi thân, mình thực sự thích Tô Ngự chứ có liên quan gì đến tiền đâu, vì sao Tô Ngự phải thử cô ta như thế?

Cô ta thích Tô Ngự, cho nên cố nén tủi thân. Khi biết Tô Ngự sẽ tham gia kỳ thi vào Học viện Mỹ thuật Bắc Kinh, cô ta cũng đi theo. Khả năng vẽ của cô ta không kém, đương nhiên đã thi đỗ, chỉ có điều không thể ở bên Tô Ngự nữa.

Khi biết Tô Ngự không phải con ruột của Tô gia, cô ta mới nghĩ lại những chuyện tủi thân khi trước. Khi đó cô ta mới phát hiện mình và Tô Ngự không hợp, cho nên mới đề nghị chia tay.

Tô Ngự cầm hai túi đồ ăn nặng trịch vừa mua ở siêu thị về. Trước đây cậu không biết nấu ăn, nhưng trong năm năm rời khỏi Tô gia kia, cậu đã học được rồi.

Nghe tiếng hỏi, cậu quay lại, chỉ thấy Sở Mạn đang mỉm cười bước về phía mình. Chiếc đầm trắng khiến cô ta có vẻ vô cùng dịu dàng thuần khiết, Vương Tư Tư bên cạnh thì đang kinh ngạc nhìn Tô Ngự.

Tô Ngự không hiểu tại sao mỗi lần ra ngoài luôn có cơ hội gặp phải những thứ cậu không hề muốn gặp, gần đây dường như cậu đặc biệt xui xẻo.

Tô Ngự liếc nhìn cô ta rồi chuẩn bị rời đi.

Ánh mắt Vương Tư Tư gần như dán chặt vào người cậu, thấy cậu sắp rời đi, cô ta vội vàng gọi: “Mạn Mạn đang hỏi cậu, sao cậu không trả lời?”

Vẻ mặt Sở Mạn có hơi thương tâm, giờ cô ta với Tô Ngự đã thành ra như vậy sao? Chẳng lẽ không yêu thì không thể làm bạn sao? Cô ta không chịu được việc Tô Ngự không có tiền. Tuy cô ta ham hư vinh, nhưng cũng thích Tô Ngự mà.

Tô Ngự dừng lại khẽ liếc họ, biểu cảm của Sở Mạn lúc nào cũng có vẻ như cậu bắt nạt hay vứt bỏ cô ta vậy.

“Tô Ngự, chúng ta nói chuyện…” Giọng Sở Mạn khẽ run lên, như thể giây tiếp theo sẽ bật khóc.

Tô Ngự cầm đồ rời đi: “Chúng ta chẳng có gì để nói.”

Lời này của Tô Ngự như cái gai đâm vào lòng Sở Mạn.

Vương Tư Tư tiếc nuối thu hồi tầm mắt, thấy Sở Mạn có vẻ rất đau lòng, lại nghĩ đến diện mạo đẹp đẽ của Tô Ngự, Vương Tư Tư lo lắng hỏi: “Không phải cậu còn thích Tô Ngự đấy chứ?”

Sở Mạn nghe vậy thì lau khoé mắt, ngẩng đầu cười chua xót với Vương Tư Tư: “Không đâu, giờ tôi chỉ thích Thiệu Vũ thôi. Nhưng… vì hôm qua cãi nhau với Thiệu Vũ nên hôm nay tâm trạng tôi không tốt.”

Vương Tư Tư thở phào nhẹ nhõm, rồi lại lập tức lo lắng: “À, tôi nghe nói nhà Trần Thiệu Vũ sắp xếp liên hôn cho cậu ấy. Có thật không?”

Sở Mạn hơi khựng lại. Cô ta cũng không biết chuyện này, chỉ biêt lần trước lúc họ đi xem biệt thự thì thẻ của Trần Thiệu Vũ đã bị khoá, nghe nói là đắc tội nhân vật lớn nào đó, sau đó thì cô ta chưa từng gặp lại Trần Thiệu Vũ.

“Sao cậu biết?” Sở Mạn thắc mắc.

“Tôi nghe đồn thôi, cũng không biết thật giả ra sao.” Vương Tư Tư nói.

Sở Mạn cắn môi cúi đầu: “Tôi sẽ hỏi anh ấy.”

Sau khi thoát khỏi Sở Mạn rồi về đến biệt thự an toàn, Tô Ngự mới yên tâm.

Gần đây cậu thật không may, từ chuyện fan tư sinh đến chuyện bị xe đυ.ng, dường như cứ hễ ra ngoài ra sẽ gặp xui xẻo.

Về đến biệt thự, cậu mở Wechat nhắn tin cho Tống Quân Ngật.

Cá: [Gần đây em xui quá.]

Cá: [Khóc.jpg]

Hôm nay còn bị hỏng mất một chiếc xe đạp nữa chứ!

Ở đầu bên kia, một cơ giáp ở trong không gian, xung quanh dày đặc cơ giáp.

Tống Quân Ngật đang điều khiển cơ giáp thì thấy nhóc con trong trò chơi nhắn tin. Nhìn một loạt cơ giáp đang tấn công mình, anh lái cơ giáp về trước rồi tiêu diệt chúng chỉ bằng một động tác.

Những hình ảnh xung quanh bắt đầu biến mất khỏi bầu trời như một tấm vải bạt từ từ hạ xuống.

—— Đây là đấu trường mô phỏng, và tất cả các học sinh điều khiển cơ giáp mô phỏng trận chiến với Tống Quân Ngật đều ngưỡng mộ Nguyên soái đế quốc.

Tống Quân Ngật xuống khỏi cơ giáp, bật quang não lên, thông tin hiện ra.

Tống Quân Ngật mở bản ghi của trò chơi về các sự kiện quan trọng trong ngày hôm nay.

Nhìn chiếc xe suýt đâm vào Tô Ngự, ánh mắt anh chìm xuống.

Anh nhìn lên một con robot nhỏ ở góc trên bên phải, đó là hệ thống mô phỏng con người A11. A11 lập tức run rẩy mở hộp hội thoại nhắc nhở ra.

A11: [Gần đây nhóc hơi kém may mắn nha ~]

A11: [Nhưng chuyện này không liên quan gì đến A11, tôi đã nhắc nhở chủ nhân từ khi bắt đầu trò chơi ~]

A11: [Xoay chuyển sinh mệnh thì đều phải trả giá, cho nên nhóc vừa ra khỏi cửa là sẽ gặp xui chút. Bởi vì kiếp trước, nhóc đã khổ sở vất vả tận 5 năm, thậm chí còn không rời khỏi tỉnh G. Cho nên sau khi rời khỏi tỉnh G thì vận may sẽ càng kém ~]

Tống Quân Ngật nhìn những lời của A11, không vui mím môi.

“Có cách nào không?” Tống Quân Ngật hỏi.

A11 lập tức phấn chấn: [Chỉ cần chủ nhân nạp tiền nhiều hơn là được ~]

A11: [Trừ sinh lão bệnh tử, không có khó khăn nào tiền không giải quyết được, nếu có thì lại nạp thêm nhiều chút nha ~]

Tô Ngự đang dựa trên sofa chờ Tống Quân Ngật hồi âm.

Không hiểu sao cậu lại cảm thấy hình đại diện của Tống Quân Ngật rất đẹp trai. Rõ ràng chỉ là bức hình màu đen nhưng cậu vẫn cảm thấy không giống như những người khác, đặc biệt là khi nhìn chằm chằm vào hình đại diện màu đen này, đôi khi trong tim cậu sẽ luôn có một cảm xúc khó giải thích.

Cuối cùng thì hình màu đen kia cũng có động tĩnh rồi, là một chuỗi âm thanh khi tiền tài rơi xuống. Một màn hình đầy bao lì xì màu đỏ xuất hiện, điên cuồng spam.

Tô Ngự: “??”