Cố Chấp Yêu Người

Chương 14

Từ ngày làm việc ở đây, dù một thời gian ngắn thôi nhưng đã dạy cho tôi cách nở ra một nụ cười giả tạo. Tôi nén hết cảm xúc thật của mình xuống tận cùng đáy lòng, gượng cười bảo:

- Anh nghĩ quá nhiều rồi. Tôi thật lòng chỉ muốn hỏi anh về chị gái của mình thôi.

- Cô vừa nói chị gái cô tên gì?

- Tên Hoài.

- Đàn bà đi qua đời tôi, chưa ai khiến tôi phải nhớ đến tên. Nên hôm nay không cho cô được câu trả lời như ý rồi.

- Rõ ràng hôm ấy chị quản lý nói đến tên Hoài là anh nhớ luôn mà.

- Thế sao? Nhưng bây giờ tôi lại chẳng nhớ gì cả. À mà cũng không hẳn là không thể nhớ, nếu cô làm tôi vui thì may ra tôi sẽ nhớ ra được.

Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta, trong đầu không ngừng gào thét hai chữ "nhẫn nhịn". Tôi biết rất rõ anh ta chắc chắn là có nhớ nhưng lại đang cố tình làm khó tôi. Tôi cất giọng đầy bất mãn hỏi:

- Vậy tôi phải làm sao mới khiến anh vui?

- Cô nghĩ đàn ông vui nhất là khi làm gì, ở đâu?

Đầu óc tôi vốn dĩ chẳng nghĩ đen tối đâu, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nóng bỏng cùng vẻ mặt đầy hứng thú của anh ta nhìn mình, tôi không nghĩ đen tối không được. Không biết lấy can đảm ở đâu, tôi lại đi nói thẳng một câu vốn dĩ không dám nói:

- Anh không phải gu tôi!

Nụ cười của anh ta chợt tắt, anh ta nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt sắc như mũi kiếm đâm vào ngực tôi. Cũng may khi đó giọng chị quản lý vang lên cắt đứt bầu không khí căng thẳng giữa chúng tôi:

- Anh Vũ, phòng của anh đã chuẩn bị xong.

Vũ không nói gì nữa mà sải chân bước đi. Sau khi thấy anh ta đi được một đoạn rồi tôi thầm thở phào. Không biết tại sao mỗi lần đối diện với ánh mắt sắc lạnh của anh ta, tôi đều tim đập chân run. Tôi có cảm giác con người anh ta có thể dễ dàng gϊếŧ chết ai đó bằng ánh mắt.

Tôi xoay người để tiếp tục công việc của mình, thế nhưng vừa đi được vài bước thì tôi bị bàn tay của một người kéo lại. Nhân viên ở quán này nhiều đến mức tôi không nhớ nổi, làm việc đến nay cũng được già nửa tháng nhưng số người tôi nhớ mặt chỉ giới hạn trên năm đầu ngón tay. Có điều, người kéo tay tôi lúc này tôi lại nhớ rất rõ, chị ta là Kiều, là hoa khôi của quán. Cái Nga cũng nhắc nhiều về chị ta với tôi, nghe đâu chị ta thích Vũ lắm. Tôi nghĩ chị ta vừa thấy tôi đứng nói chuyện với Vũ nên đang hiểu nhầm gì đó. Và quả đúng như tôi dự đoán, chị ta nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn, giọng tức giận chất vấn:

- Mày vừa tìm anh Vũ làm gì?

Tôi nghĩ chị ta chẳng là cái thá gì để tôi phải báo cáo việc riêng của mình cho chị ta biết. Tôi bảo thẳng:

- Việc đó không phải việc của chị.

- Tao nói cho mày biết, ở cái quán này con nào mà vượt mặt tao để tán tỉnh anh Vũ thì đừng có trách. Muốn yên ổn làm việc ở đây thì tránh xa anh ấy ra. Cái loại chúng mày không có cửa đâu!

Tôi biết chị ta đang đố kỵ nhưng cách đố kỵ của chị ta thật nực cười. Không biết tên Vũ kia đã phải là người đàn ông của chị ta ngày nào chưa mà chị ta lên cơn điên đòi quản chặt thế này. Chỉ đứng nói chuyện với anh vài ba câu, chị ta đã cho rằng tôi muốn tán tỉnh Vũ, thật bái phục lối tư duy của chị ta. Tôi cười nhạt đáp:

- Chị yên tâm, tôi không giống chị đâu mà lo.

Nói xong tôi mặc kệ chị ta mà bước đi. Một lúc sau cái Nga đi tới chỗ tôi hỏi nhỏ:

- Con mụ Kiều nó vừa nói gì với mày đấy?

- Thì tao muốn biết tung tích của bà Hoài nên đã đi đến hỏi Vũ. Chị ta nhìn thấy tưởng tao có ý định mồi chài anh ta nên lên cơn ghen vớ vẩn ấy mà.

- Hả, mày đi đến tìm Vũ để hỏi về bà Hoài á?

- Ừ, lần trước tao với mày rót rượu trong phòng đó thì cũng thấy bà Hoài nhà tao nói chuyện với anh ta đó. Tao nghĩ là quen biết nên mới đến tìm. Giờ Bông đang bệnh như thế, dù gì chị ấy là mẹ ruột vẫn nên biết để sau này có gì cần còn hỗ trợ.

- Thế kết quả sao?

- Anh ta nói đàn bà trên đời này chưa ai khiến anh ta nhớ tên.

- Vãi! Nhưng mà cũng đúng thôi, đại ca xã hội đen thiếu đếch gì gái vây quanh. Chẳng nói đâu xa mấy đứa con gái trong quán bar này chẳng chết mê chết mệt ổng. Chỉ là rén bà Kiều nên không dám thể hiện lố quá thôi, chứ thèm bỏ mẹ. Mà ở đây mày cũng chẳng cần phải quan tâm đứa nào cả, cái bọn suốt ngày chỉ tranh giành đấu đá lẫn nhau chẳng đáng để mình bận tâm.

- Ừ tao biết rồi. Thôi đi làm việc tiếp không quản lý nhìn thấy lại mệt.

- Ừ.