Sau đó bác sĩ còn nói nhiều lắm nhưng giờ phút này đầu tôi ong ong nghe chẳng rõ, câu được câu không. Rời khỏi phòng bác sĩ, tôi bước những bước chân thật nặng nề, cảm tưởng như dưới chân mình là tảng đá ngàn cân. Trời ơi là trời, một đứa bé mới 3 tuổi thôi mà sao lại nhận về nhiều bất hạnh quá đỗi, bất hạnh từ khi mới chỉ là một bào thai trong bụng mẹ. Tôi ôm ngực ngồi sụp xuống ngay một góc khuất ở ngoài hành lang, tôi khóc đến mức tưởng chừng không còn nước mắt để khóc. Cuối cùng mãi cho đến khi túi quần tôi reo lên tiếng chuông điện thoại từ mẹ gọi đến thì tôi mới lau sạch nước mắt đứng dậy về phòng bệnh. Tôi không muốn nói cho mẹ biết về bệnh của Bông vì sợ mẹ sẽ lo lắng và suy sụp, nhưng hành trình sắp tới còn rất dài nên tôi không thể giấu được. Tôi bước tới cửa thì mẹ cũng từ trong bước ra, mẹ hỏi:
- Có kết quả chưa con?
Rõ ràng tôi đã cố ngăn không cho mình được phép rơi nước mắt nữa nhưng cuối cùng nước mắt vẫn tuôn trào xối xả như thác lũ. Giọng tôi nghẹn đi:
- Rồi mẹ ạ. Bác sĩ nói chẩn đoán con bé bị bệnh bạch cầu cấp dòng tuỷ AML. Nhưng mẹ ơi bác sĩ bảo vì là giai đoạn đầu nên cơ hội cao là chữa khỏi được mẹ ạ. Mẹ đừng lo nhé.
Mẹ nhìn tôi, run run hỏi lại:
- Bệnh giống cháu nhà cô Thuỷ?
Sau khi thấy tôi gật đầu, những bước chân mẹ loạng choạng lùi lại phía sau, dường như sắp đứng không vững. Tôi vội vàng đỡ lấy mẹ ngồi xuống chiếc ghế ngoài hành lang, hai mẹ con vừa an ủi nhau, vừa ôm nhau vừa khóc, cơ hồ cũng phải mất một lúc rất lâu cho tới khi mắt cả hai đều sưng đỏ cả lên.
Ngày hôm sau tôi nhận được kết quả chọc tủy của Bông trùng khớp với kết quả xét nghiệm máu ngoại vi. Bác sĩ đưa ra phác đồ điều trị cho con bé bằng hoá trị liệu cảm ứng để đạt được sự lui bệnh và hoá trị liệu sau lui bệnh. Sau đó có ghép tế bào gốc để tránh tái phát. Bác sĩ cũng nói trước cho tôi chi phí chữa bệnh rơi vào khoảng 200-300 triệu đồng để gia đình chuẩn bị dần dần. Nghe đến số tiền, cả người tôi chết lặng một hồi bởi vì số tiền quá lớn so với hoàn cảnh của gia đình tôi hiện tại. Bây giờ gom cả nhà cả cửa chắc cũng chẳng đủ 50 triệu, nói gì đến con số gấp 5, 6 lần thế kia. Thế nhưng tôi không cho phép mình bỏ cuộc, tôi tự nhủ bằng mọi giá, kể cả là đánh đổi mạng sống này tôi cũng phải cứu đứa con gái bé nhỏ đầy tội nghiệp này.
Mấy ngày tiếp theo trôi qua, Bông bắt đầu vào bước điều trị đầu tiên, ban ngày tôi ở viện với con bé, buổi tối thì đến quán bar phục vụ. Tâm trạng có buồn bã thế nào đi nữa thì việc chính vẫn phải là kiếm tiền. Buổi tối hôm ấy tôi vừa thay bộ đồng phục của quán xong thì nghe thấy mấy người ráo rác nhau:
- Anh Vũ đến mọi người ơi!
Nghe đến tên Vũ, tôi lại nhớ đến bà chị gái của mình. Dù sao chị ta cũng là người sinh ra Bông, việc Bông bị bệnh chị ta cần phải biết, để sau này trong quá trình điều trị cần đến máu hay tế bào gốc thì người mẹ ruột vẫn thích hợp hơn là tôi hay mẹ. Mà bây giờ người biết tung tích của chị ấy, tôi chẳng biết hỏi ai ngoài Vũ. Nghĩ vậy tôi đưa mắt nhìn về phía anh ta đang bước, hít một hơi thật sâu tôi chạy đến gần anh ta, cất giọng:
- Này anh...
Vũ dường như đã nghe thấy tiếng tôi gọi nhưng anh ta giả như không nghe thấy, bàn chân dừng lại vài giây rồi lại lạnh lùng bước đi tiếp. Tôi nói tiếp:
- Này anh... tôi muốn nói chuyện với anh.
Lúc này bàn chân của Vũ mới dừng lại hẳn. Anh quay đầu nhìn tôi, hai hàng lông mày nhíu lại:
- Chuyện gì?
- Anh biết chị Hoài đúng không? Làm ơn cho tôi xin địa chỉ hay số điện thoại của chị ấy. Chị Hoài là chị gái tôi, tôi có việc gấp cần tìm chị ấy.
Nghe xong, bàn chân của anh ta tự động tiến gần về phía tôi, nhìn tôi chằm chằm một hồi, sau đó anh cúi người xuống, đôi môi mỏng đỏ khẽ cong lên nụ cười như có như không:
- Lại giở trò gì?
Tôi khó hiểu hỏi:
- Gì? Giở trò cái gì cơ?
- Giở trò muốn làm quen tôi. Lần trước cố tình va vào lòng tôi, lần này lại lấy chị gái cô ra để bắt chuyện. Bộ cô thích tôi à nên mới làm quen theo cách này?
Tôi tròn xoe mắt nhìn anh ta... hận không thể phát ra ba chữ " đồ thần kinh!"