- Cô ơi mẹ cháu và Bông đâu ạ?
- À bác sĩ vừa cầm máu cho con bé xong rồi cho con bé về phòng rồi. Mẹ cháu đang trong phòng với con bé đấy, cháu vào đi. Cũng muộn rồi nên cô về trước đây.
- Dạ vâng. Cháu cảm ơn cô nhiều ạ.
- Không có gì, hàng xóm với nhau nên giúp đỡ nhau là bình thường mà. À mà cô bảo này, thường trẻ em hay chảy máu cam thì có thể là do thiếu vitamin C hoặc cơ thể quá nóng. Nhưng mà để cho chắc thì cháu vẫn nên làm thêm vài xét nghiệm chuyên sâu cho bé. Như cháu ngoại nhà cô đấy, chảy máu không cầm được đi xét nghiệm bị bạch cầu dòng tủy cấp tính đó.
- Vậy giờ cháu cô thế nào rồi ạ?
- Điều trị bằng hoá trị liệu. Nói chung cũng may là phát hiện ra sớm nên bác sĩ bảo cơ hội chữa khỏi cao hơn. Đấy giờ trẻ em cũng nhiều bệnh lắm, không chủ quan được đâu.
- Dạ vâng. Cháu biết rồi ạ.
Lúc tôi bước vào phòng bệnh thấy Bông đã ngủ rồi, mẹ tôi đang ngồi xoa lưng cho con bé. Thấy tôi mẹ liền bảo:
- Con bé nó vừa ngủ rồi. Biết thế mẹ không gọi con về không lại nhỡ hết việc của con. Chỉ tại mẹ vừa nãy thấy con bé chảy nhiều máu quá nên lo lắng cuống cả lên.
- Mẹ, sao mẹ lại nói vậy. Bông hay mẹ có chuyện gì thì phải lập tức gọi cho con chứ. Chẳng có gì quan trọng bằng mẹ và Bông đâu.
- Thế hôm nay nghỉ đột xuất họ có phạt gì con không?
- Không mẹ ạ, chỗ này con chỉ là làm thêm thôi mà, có phải nhân viên chính thức đâu. À bác sĩ khám cho Bông bảo sao hả mẹ?
- Bác sĩ bảo chảy máu cam thì cũng có thể là do nóng trong hoặc thiếu vitamin C thôi. Nhưng nghe mẹ nói con bé dạo gần đây bị chảy nhiều lần thì bác sĩ cũng đề nghị làm thêm gói xét nghiệm chuyên sâu. Sáng mai các bác sĩ sẽ tiến hành lấy mẫu làm xét nghiệm.
- Dạ vâng. Vậy mẹ nằm xuống đấy nghỉ ngơi chút đi.
- Ừ. Mẹ biết rồi.
Đợi mẹ ngủ rồi tôi mới lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Tôi ngồi xuống chiếc ghế ngoài hành lang. Nhìn lên bầu trời cao, hàng ngàn hàng vạn ngôi sao lấp lánh. Tôi chỉ ước ngày mai khi xét nghiệm xong, kết quả chuẩn đoán Bông của tôi hoàn toàn bình thường, hoặc con bé chỉ là thiếu vitamin C thôi. Nhưng giờ phút này tự nhiên trong tôi lại có một nỗi sợ vô hình nào đó, cứ nghĩ đến những lời cô Thuỷ nói, từng cơn gió thoảng qua khiến cơ thể tôi khẽ run lên.
Ngày hôm sau từ sáng sớm các bác sĩ đã đến lấy máu của Bông mang đi xét nghiệm. Tôi không nhớ rõ sau bao lâu thì mới có kết quả, chỉ nhớ ngày hôm ấy là một ngày rất dài, một ngày mà mỗi phút giây trôi qua không ngừng cầu nguyện. Thế nhưng dường như ông trời chưa thể nghe thấu lời tôi, đến khi bác sĩ gọi tôi vào phòng riêng trả kết quả, bác nhìn tôi với ánh mắt đầy xót xa, lúc đấy tôi đã đoán được lờ mờ trong đầu là một kết quả không tốt nhưng tôi vẫn hi vọng. Cho tới khi giọng bác vang lên, chính thức chặt đứt mọi hi vọng của tôi:
- Bệnh nhân Lý An Nhiên, kết quả xét nghiệm tế bào máu chẩn đoán bệnh bạch cầu cấp dòng tủy AML. Tuy nhiên chúng tôi cần phải tiến hành chọc tủy để có kết luận chính xác hơn.
Bạch cầu cấp dòng tủy AML, bệnh này giống bệnh của cháu cô Thuỷ, nói đơn giản hơn nó là một dạng máu trắng. Tôi nghe xong, thế giới dường như cũng sụp đổ ở thời khắc này. Ánh mắt tôi đau đớn nhìn bác sĩ, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn trào khỏi bờ mi, vì quá đau đớn mà cổ họng tôi bỗng chốc nghẹn lại mãi không nói lên lời. Bông bé bỏng, tôi chỉ mong con bé được bình an, mạnh khỏe lớn lên như bao người khác, có thể thôi mà khó vậy sao?
Người bác sĩ nhìn thấy tôi như vậy liền thở dài nói thêm:
- Bệnh bạch cầu cấp dòng tủy AML là một bệnh bạch cầu khá thường gặp ở trẻ em, nó chỉ sau dòng Lymphocytic cấp tính. Chúng tôi tiến hành chọc tủy để có kết quả chính xác nhất, đưa ra phương án điều trị tốt nhất. Bệnh nhân mới chỉ ở giai đoạn đầu nên gia đình đừng quá suy sụp, nếu như cơ địa của bệnh nhân có thể đáp ứng được với phương pháp điều trị thì cơ hội chữa khỏi rất cao. Quan trọng bây giờ người nhà bệnh nhân phải vững tin các bác sĩ và làm nguồn động lực tinh thần để bệnh nhân vượt qua hành trình chữa bệnh sắp tới.