Cố Chấp Yêu Người

Chương 10

Tôi cứ nghĩ giờ này mẹ đã ngủ rồi nhưng không ngờ mẹ vẫn thức chờ tôi. Tôi lúng túng đáp:

- Dạ do hôm nay buổi đầu tiên đi làm nên con còn mất thời gian làm quen mẹ ạ. Mà sao mẹ còn chưa đi ngủ?

- Mẹ chờ con về mẹ mới ngủ được. Muộn rồi chưa thấy con về mẹ cứ thấy thấp thỏm kiểu gì ấy.

- Lần sau mẹ không phải chờ con đâu, mẹ ngủ sớm không ảnh hưởng tới sức khỏe. Mà Bông ngủ rồi hả mẹ?

- Ừ con bé ngủ từ 9 giờ tối rồi.

- Vậy mẹ cũng đi ngủ đi, con thay đồ rồi cũng ngủ đây.

- Thế con đã ăn gì chưa?

- Con ăn rồi. Mẹ yên tâm nhé, con gái mẹ không để bụng đói đâu ạ.

- Ừ thế thôi đi thay đồ rồi ngủ sớm. Nếu mệt quá thì không cần đi làm thêm đâu con à. Sức khỏe là quan trọng nhất.

- Dạ vâng.

Thay đồ xong, tôi mệt mỏi leo lên giường, đầu tiên là tôi lấy số tiền boa ngày hôm nay ra, lần đầu tiên trong đời một ngày tôi kiếm được một số tiền bằng cả tháng lương lao động vất vả. Nghe cái Nga nói rót rượu phòng thường số tiền boa cùng lắm 500 ngàn, nhưng nay là ở phòng Vip lại gặp được những người vung tiền không tiếc tay mới được như vậy. Cất số tiền trong một ngăn kéo tủ, tôi gạt bỏ hết đắng cay và chua sót trong lòng, tạm thời hài lòng với tất cả vì số tiền này có thể đảm bảo được cuộc sống của ba người chúng tôi trong một tháng tới.

Những ngày tiếp theo tôi vẫn đi làm với cái Nga, trong thời gian này tôi cũng có tìm thêm việc nhưng chưa tìm được công ty nào phù hợp. Vì công việc đi về đêm hôm sợ mẹ lo lắng nên tôi đã xin phép mẹ cho mình đi làm về qua thẳng nhà cái Nga ở, lấy cớ nhà nó gần chỗ làm chỉ vài bước là tới. Mẹ tôi thì chủ yếu lo tôi thân con gái đi về đêm khuya một mình nên liền đồng ý ngay.

Một buổi tối khi tôi vừa bước đến cửa quán thì nhận được điện thoại của mẹ tôi, giọng mẹ vọng ra đầy hoảng loạn:

- An ơi... con... con đang ở đâu?

Nghe giọng mẹ là tôi liền linh cảm được có chuyện gì đó chẳng lành, tôi vội vàng đáp:

- Con đang trên đường đi làm. Có chuyện gì thế mẹ, mẹ cứ bình tĩnh nói nhé.

- Con xin nghỉ làm về luôn được không? Mẹ vừa tắm cho Bông mà thấy con bé chảy máu mũi. Lần này chảy nhiều lắm con à, khác hẳn so với những lần trước, mãi mẹ không cầm được hẳn nên phải nhờ cô Thuỷ hàng xóm nhà mình chở đến bệnh viện. Mẹ sợ quá, cô Thuỷ còn bảo cháu ngoại cô ấy cũng hay bị chảy máu mũi, xét nghiệm ra thì bị bệnh gì liên quan đến bạch cầu ấy.

- Dạ vâng. Thế mẹ đang cho Bông ở viện nào thế?

- Cô Thuỷ chở mẹ tới viện huyết học. Con có qua viện thì về nhà lấy ít đồ cho con bé nhé, vừa mẹ đi vội không mang theo gì.

- Dạ vâng mẹ.

Tắt điện thoại xong tôi vội vàng quay sang bảo cái Nga xin quản lý cho mình nghỉ một buổi hôm nay để đến viện với Bông. Cái Nga nghe Bông nằm viện vội vàng giục tôi về nhà, chuyện ở đây để nó lo. Tôi lúc này cũng cuống quá rồi, không còn nghĩ ngợi được gì nhiều nhanh chóng xoay người chạy nhanh tới hầm đậu xe. Khi đi được vài bước, bất ngờ cả người tôi lao sầm vào một thân hình cao lớn của ai đó. Tôi cuống quýt định nói hai từ "xin lỗi" nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì giọng một người đàn ông khó chịu vang lên:

- Mắt cô mù à? Va phải đại ca tôi rồi!

Xã hội này thật là có nhiều người ích kỷ, là do tôi vội quá nên va phải anh ta chút thôi làm gì mà căng. Lúc này tôi mới ngước mắt nhìn lên, thấy người trước mặt mình chính là Vũ. Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, chẳng hiểu sao khi ở khoảng cách gần với anh ta như thế này khiến tim tôi cơ hồ muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Tôi ấp úng nói:

- Xin lỗi, tôi có việc gấp nên không để ý đường.

Nói xong tôi vội vàng bước đi, vì lúc này tôi chẳng có tâm trạng đâu mà quan tâm người khác thế nào. Từ quán bar tôi lái xe đi thẳng về nhà, thu dọn vài bộ quần áo của Bông xong thì tôi bắt taxi tới bệnh viện. Khi đến nơi tôi thấy cô Thuỷ đang từ trong bước ra, tôi liền hỏi: