Cố Chấp Yêu Người

Chương 9

-Tao làm ở đây đã lâu nhưng nay là lần đầu tiên tao thấy bà Hoài đến đây.

- Mấy người đàn ông trong đó là ai vậy? Mày biết không?

- Toàn là những người máu mặt trong giới ngầm. Nhất là người đàn ông đến sau cùng, cái người đẹp trai nhất hội đó. Anh ta là ông trùm xã hội đen khét tiếng, tên Cao Minh Vũ, nhắc đến tên anh ta thì ai trong giới ngầm đều phải biết. Anh ta là chủ của nhiều casio, vũ trường và cả khách sạn nữa. Nói chung đất đai rải rác khắp nơi luôn ấy. Tao còn nghe nói đấy là tài sản riêng của anh ta thôi, chứ gia đình nhà anh ta cũng giàu lắm, bố là nhà tài phiệt thì phải.

- Không biết bà Hoài nhà tao sao lại có liên quan tới anh ta nhỉ?

- Cái này thì tao cũng chịu thôi. Bà Hoài xuất hiện ở đây tao cũng bất ngờ không kém mày. Nhưng mà lúc đó mày mà xông tới chất vấn với bà Hoài trong phòng đó là lớn chuyện luôn đấy. Vì làm ở đây, có những việc không thể hành động theo cảm xúc được, tốt nhất giả câm giả điếc cho yên thân. À mà tiền boa này, mỗi đứa được 10 củ luôn.

- Cả tiền ban đầu tên Vũ kia boa nữa, tao với mày chia luôn.

- Thôi con hâm, đó là tiền boa riêng của mày, không phải chia cho tao.

- Ơ, như vậy sao được.

- Không phải nói nhiều, tiền đó không phải chia cho tao làm gì. Để đấy lo cho Bông và mẹ mày nữa. Tao nuôi có mình thân tao, khỏe re à.

Cái Nga hoàn cảnh cũng na ná giống tôi, bởi vậy từ ngày đầu tiên gặp nhau chúng tôi cứ ngỡ như là thân thiết với nhau từ bao giờ. Bố cái Nga mất sớm, mẹ nó đi lấy chồng để nó cho bà ngoại nuôi. Sau khi bà ngoại qua đời thì mẹ nó đón nó về ở cùng nhưng nghe nó kể khoảng thời gian đó thật sự rất kinh khủng bởi những trận đòn roi bạo hành hằng ngày của bố dượng dành cho nó nhưng mẹ nó lại chẳng thể làm gì được. Khi nó học xong cấp 3 thì lên Hà Nội làm. Từ đó đến giờ 1 năm nó cũng chỉ về quê 1 ngày giỗ bố và 1 ngày giỗ bà, tết nhất cũng không về. Tôi quen với nó khi ấy tôi đang là sinh viên, còn nó làm công nhân, hai đứa ở cùng dãy trọ. Hồi ấy nó đi làm được tiền nên cũng giúp đỡ cho tôi rất nhiều khoản lặt vặt trong thời gian đi học.

Tôi hỏi:

- Dạo này mày không cần phải gửi tiền về cho mẹ mày nữa à?

Cái Nga cười nhạt đáp:

- Không, tao không gửi nữa đâu. Vì những đồng tiền này tao vất vả mới kiếm được nhưng bà ấy đâu biết trân trọng. Gửi về rồi bà ấy lại đưa cho ông ấy đốt vào bài bạc. Nên giờ tao nghĩ kỹ rồi, tao chẳng dại nữa. Nhiều lúc tao còn ước kể tao cũng gặp được người mẹ nuôi như mày còn sướиɠ hơn ở bên mẹ ruột mà không nhận được chút tình thương. Mà thôi không nói nữa, đi thay đồ rồi về.

- Ơ đến giờ được về rồi hả?

- Lẽ ra là chưa nhưng hôm nào được tiếp khách ở phòng bar hạng nhất, chỉ cần khách không có nhu cầu rót rượu nữa là mình được về. Còn tiếp những phòng hạng thường thì phải đúng giờ mới được về.

- Ở đây người ta không bắt chia lại phần trăm tiền boa luôn hả?

- Không, ở đây hay chỗ đó ấy. Chứ không bắt chẹt như những nơi khác.

Tôi nhìn vào căn phòng, vì là phòng cách âm nên tôi không thể nghe được bên trong đang nói gì, diễn ra những gì. Tôi chần chừ bảo:

- Hay mày về trước đi, tao ở đây đợi thêm một lúc.

- Mày định đợi bà Hoài ra á?

- Ừ, chứ biết bao giờ mới được gặp bà ấy nữa.

- Con hâm, mày định đợi tới bao giờ. Thường những nơi này người ta còn chơi thông đêm tới sáng luôn đó. Được về sớm cứ tranh thủ về không nhỡ mẹ mày ở nhà lại lo.

Tôi nhìn xuống đồng hồ trên tay mình đã điểm 10 giờ 15 phút, từ đây về nhà cũng mất khoảng 20 phút. Mà trước khi đi tôi nói dối mẹ mình là tôi đi làm thêm, phiên dịch tiếng anh cho một trung tâm. Đắn đo đứng chờ thêm một hồi tôi vẫn thấy căn phòng không có động tĩnh gì nên đành theo cái Nga ra về.

Lúc tôi về đến nhà là 11 giờ kém, tôi vừa bước vào tới cửa thì đèn trong phòng đã sáng lên. Mẹ tôi lên tiếng hỏi:

- Sao về muộn vậy con?