Nói xong anh ta đi về phía chiếc ghế gần chỗ tôi đứng như một thói quen. Khi đi qua chỗ tôi thì hơi dừng lại, sau đó lạnh lùng bước qua. Tôi thấy vậy cũng lùi lại phía sau vài bước, thế nhưng sau đó một người đàn ông trong đó lên tiếng nhắc nhở tôi:
- Mau tới rót rượu cho anh Vũ.
- À dạ vâng.
Tôi lại cầm chai rượu lên, đến gần anh ta rồi rót đầy một ly sau đó bảo:
- Rượu của anh đây.
Anh ta không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng tựa như tảng băng ngàn năm không bao giờ tan chảy, khoé môi khẽ nhếch lên, ánh mắt khinh thị nhìn đi chỗ khác, cơ hồ không muốn nhìn thêm. Khi tôi chuẩn bị trở về vị trí của mình thì bất ngờ anh ta lấy ví tiền ra, rút ra trong đó vài tờ 500 ngàn đặt xuống trước mặt tôi nhưng vẫn không nói gì. Lần đầu tiên đi rót rượu, tôi không biết số tiền này là tiền boa hay gì nên nhất thời không biết phản ứng ra sao. Thấy tôi đứng ngây người ra đó, một người đàn ông khẽ cười bảo:
- Tiền anh Vũ boa cho em đấy, mau nhận lấy đi.
Tôi nhìn mấy đồng tiền trước mặt, nếu không nhầm chỗ đó cũng phải 5 triệu đồng, bằng nửa tháng lương tôi vất vả đi làm ở công ty. Nhưng giờ phút cầm những tờ tiền đó lên, tôi lại cảm thấy không được vui cho lắm. Tôi gượng cười:
- Cảm ơn anh!
Sau đó thời gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu, tôi và cái Nga chỉ cần đứng chờ hết rượu thì thay nhau rót vào ly. Tôi phải công nhận những người đàn ông này có tửu lượng rất tốt, dù uống hết ly này tới ly khác nhưng mặt người nào người nấy đều tỉnh bơ. Vừa uống bọn họ vừa nói chuyện, một người bảo:
- Anh Vũ, em nghe nói ông Báo muốn tặng đứa con gái nuôi mới tròn 18 tuổi cho anh. Được không anh?
- Được hay không cậu phải hỏi thằng Cảnh.
Một người đàn ông khác bật cười đáp:
- Thằng già đó nghĩ anh Vũ nhà mình hứng thú với gái mới lớn nên muốn dùng đứa con gái nuôi để trói buộc chân anh Vũ. Nhưng cậu không biết à, anh Vũ đã chuyển nhượng con bé đó sang cho tôi rồi. Thực ra thì cũng được, mỗi tội còn hơi non.
Mấy người vừa nói vừa cười, tôi đứng đó nghe mà sởn hết da gà. Dường như trong mắt những người này phụ nữ không hề có chút giá trị nào cả. Bọn họ có thể lên giường với bất kỳ ai, bất kể thích hay không thích.
Một lúc sau cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, chị quản lý từ bên ngoài bước vào, trên mặt nở ra nụ cười nịnh nọt:
- Anh Vũ, em Hoài đang chờ anh bên ngoài. Có cho gọi vào không anh?
- Gọi vào đi.
Nghe đến tên Hoài tôi có chút chột dạ nhìn ra phía cửa, bởi vì bà chị gái của tôi cũng tên Hoài. Nhưng chắc không phải chị ấy đâu, thế gian này có biết bao nhiêu người tên Hoài cơ chứ. Thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người chị đã lâu không gặp xuất hiện ngay trước mặt mình, hai chân tôi cơ hồ muốn mềm nhũn ra, trong đầu ong ong tiếng thét. 3 năm nay tôi và mẹ đã tốn biết bao nhiêu công sức để tìm chị, không ngờ giờ phút này lại gặp nhau ở nơi này. Tôi muốn chạy về phía chị Hoài để hỏi xem chị đã đi đâu 3 năm nay, sao lại không về thăm bé Bông. Nhưng đúng lúc này bàn tay tôi bị túm chặt bởi bàn tay của cái Nga. Giọng cái Nga vang khe khẽ bên tai:
- An, bình tĩnh.
Mắt tôi ngấn lệ nhìn cái Nga, nghẹn ngào nói:
- Mày không thấy chị Hoài kia à?
- Tao biết, nhưng giờ phút này mày mà ra đó là chết cả mày lẫn chị ta đó. Có gì thì đợi sau khi ra khỏi căn phòng này rồi tính.
- Tao...
- Nghe tao!!!
Cái Nga vừa dứt lời thì chị quản lý nói:
- Ơ hai đứa này còn không ra rót rượu cho mấy anh đi. Đứng đực ra đó làm gì?
Cái Nga chủ động tiến về phía bàn rót rượu đầy ly cho từng người một. Chị Hoài đi tới ngồi gần với Vũ, rõ ràng chị đã nhìn thấy tôi nhưng lại thản nhiên vô cùng, xem tôi như người vô hình. Sau khi cái Nga rót rượu xong thì Vũ lên tiếng:
- Hai cô có thể ra ngoài được rồi!
Tự nhiên tôi lại không muốn đi, tôi muốn đứng đây xem bà chị gái của mình làm gì, tại sao lại có liên quan tới mấy người này. Nhưng khách đã đuổi ra ngoài, tôi không thể không rời đi. Trước khi chúng tôi ra khỏi phòng thì mấy người đàn ông có gọi chúng tôi lại để đưa tiền boa, cái Nga là người cầm.
Ra khỏi phòng cái Nga bảo tôi: