Những Năm Tháng Ấy: Anh Và Em!

Chương 5: Nắng.....

Sáng mồng 1 Tết, nó còn đang ngủ thì con bé Linh gọi om củ tỏi lên bắt nó dậy bằng được, ngáp ngắn ngáp dài nó thò mặt ra hỏi:- Gì mà om xóm lên đấy?

- Dậy đi anh hai, 10h trưa rùi.

- Thì kệ 10h, nay có làm gì đâu mà chả ngủ à.

- Mẹ bảo em lên gọi anh xuống mẹ cho gì ấy.

- Ờ tý anh xuống sau.

- Đừng có mà ngủ nữa, anh xuống nhanh đi ha.

Khệ nệ đi VSCN rồi xuống nhà. Hoá ra là được lì xì hehe, mẹ dặn nó với Linh là hôm nay 2 đứa ở nhà tiếp khách nếu có cho mẹ, mẹ vs chú Tuấn về bên nhà chú Tuấn để tiếp khách là đồng nghiệp của chú ấy, mồng 3 thì cả nhà 4 người sẽ về nhà bố mẹ đẻ của chú Tuấn (tương tự như về nhà nội ấy) để ra mắt nó, chứ còn mẹ thì ra mắt từ lâu rồi và nó nghe kể bên gia đình chú Tuấn rất thích mẹ nó.

Con bé Linh còn kể thêm là ông bà nội mong chú Tuấn với mẹ đưa nó về gặp ông bà lắm nên nó cũng thấy yên tâm hơn. Mẹ với chú Tuấn thì phải đi luôn để còn kịp bữa trưa, để nó với con bé Linh ở nhà.

Sau buổi chở con bé đi xem pháo hoa và tâm sự nó cũng đã xem con bé như em ruột của nó vậy, thôi thì có đứa em gái để sai bảo cũng dzui :))

Đang ngồi onl facebook để rep tin nhắn HPNY của đám bạn trong lớp nó thì con bé Linh nói:

- Anh ơi, chiều nay em đưa bạn em về nhà mình ăn nhậu được không?

- Bạn nào, có đông không.

- Hihi bạn ở lớp em ấy ạ, có khoảng 10 đứa cả trai cả gái là nhóm chơi thân của em trong lớp.

- Ừ, có sẵn đồ trong tủ lạnh ấy, ăn gì thì tự làm mà ăn.

- Hihi vầng, nhưng anh ở nhà với em.

- Thì anh không ở nhà chứ đi đâu? Nay làm gì có quán net nào mở cửa đâu.

- Hihi ok anh hai.

Con bé có vẻ vui lắm, cười tít mắt.

- M bị chập dây thần kinh cười à mà cứ cười như con dở hơi thế?

- Á, có anh ấy. Em vui chẳng lẽ lại khóc ạ?

Nó chọc con bé thêm 1 lúc rồi bỏ chạy lên phòng trước khi con bé kịp tung cú "nộ long cước" về phía nó. Ở nhà chán mà cứ nằm là buồn ngủ mới lạ.... Lăn 1 hồi ngủ lúc nào chẳng hay. Vì lúc 10h30 mới ăn cơm nên nó không thấy đói, làm giấc đến tận 3h chiều khi nghe tiếng ồn nó mới tỉnh 🤣

Ngó xuống thấy toàn người lạ, nhìn mặt nó đoán chắc là đám bạn bé Linh nên nó thay quần áo đẹp vuốt lại tóc kiểu ander cut (từ ngày chuyển về đây đến hôm nay nó mới vuốt lại). Ung dung bước xuống nhà. Lúc này sự xuất hiện của nó đã bị đám bạn của bé Linh phát hiện.

- Em chào anh ạ.

1 loạt câu chào mà nó trả lời cũng thấy lâu.

- A anh hai, giới thiệu với bọn mày đây là anh hai của tao, lớn hơn 1 tuổi học cùng trường với mình luôn đấy. (Bé Linh vui vẻ khoác tay nó giới thiệu với cả đám)

Nó cũng đáp lại:

- Chào các em nhé, qua nhà anh chơi thì cứ thoải mái tự nhiên là được, anh tên X học lớp 11a11 cùng trường xác em.

Màn giới thiệu cũng xong xuôi, ngồi chơi không thì chán nên nó rủ đám con trai chơi 3 cây :)) bộ môn ngày tết nó cũng rất thích.

- Giao lưu tý võ thuật không mấy đứa? (Nó cầm bộ bài ra hiệu)

- Hehe ngày tết vui vẻ tý đi anh, em cũng khoái món này lắm.

- Ok, 10 nhân đôi sáp nhân ba đồng hoa nhân bốn nhé.

Ra luật xong thì nó cầm chương luôn, giao lưu 10k-20k vui vẻ mồng 1 tết. Con bé Linh cũng tò mò ngồi cạnh nó nên được chân sai vặt lụm tiền cửa nhỏ và tô tiền cửa to giúp nó. Chơi khoảng gần 2 tiếng tổng kết lại nó vét được hơn 1 triệu kk, có vía bé Linh hay sao mà đỏ thế. Có ván chia xong 2 nhà 10 điểm rồi mà nó vẫn nặn được ba con A, bé Linh ngồi bên cạnh cười tươi rói. Chơi xong nó cho bé Linh hết tiền chẵn còn nó chỉ cầm tiền 10k 20k thôi hehe.

Đến tối ăn uống nhậu nhẹt tơi bời, đám con gái có đứa say bia hay gì ngồi khóc nức nở (có câu nói đừng để bọn con gái uống say đúng thật) vì lát cả đám còn đi xe về nên nó khuyên cả bọn không uống nữa chỉ ăn thôi, mà hẹn ngày khác tái ngộ sẽ tới bến sau. Ăn uống dọn dẹp đâu vào đấy cả rồi thì cả đám kéo nhau về, nó cũng ra tiễn cùng bé Linh...

- Hihi đám bạn em nó nhây vậy đó (bé Linh kể khi vừa tiễn đám bạn về hết)

- Ừ, anh thấy bọn nó cũng được, tội mỗi thằng nào thua bạc mặt cứ đần ra kk.

- Hehe ngồi cạnh em hơi bị đỏ đấy.

- Gớm ạ, do hôm nay anh may mắn thôi chứ đừng nhận vơ.

2 đứa lại chậm choẹ cãi nhau vì cái vụ may mắn hay do ngồi cạnh nên mới thế @@ riết ở với con bé này chắc nó điên mất.

- Mà ngày mai anh có đi đâu không?

- Anh không biết nữa, chắc có quán net nào mở sớm thì ra chơi thôi.

- Gì mà anh suốt ngày điện tử thế, không chán à?

- Thì trước giờ cũng vậy à, vì khi chơi anh mới không nghĩ đến thế giới bên ngoài.

- Thôi mai đi chơi với em ha, em dẫn anh tới chỗ này đẹp lắm.

- Xem thái độ đã hehe.

Hôm sau nó cũng lấy xe chở con bé đi chơi cho đỡ phiền não, chứ mới 6h sáng con bé đã sang gõ cửa phòng nó rồi thì chịu. Chủ yếu là tới những nơi có cảnh đẹp thôi, đến chiều sau khi cả ngày đi lượn lờ thì dừng ở 1 quán cafe trên thị trấn. 2 anh em ngồi nói chuyện để hiểu nhau hơn.

- Lúc trước khi buồn em hay đi chơi như thế này 1 mình lắm.

- Ừ, còn anh thì không. Buồn hay gì chỉ kiếm thứ gì đó khiến anh nhập tâm, vậy là quên và không buồn nữa.

- Lý do anh chơi game đó sao.

- Ừ vì khi chơi game sẽ không có khoảng trống để nghĩ đến mấy chuyện đó đâu.

- Mà anh bỏ thuốc lá đi, hại lắm đấy.

- Không

- Why?

- Vì chỉ có thuốc lá là người bạn duy nhất của anh, khi buồn khi vui đều bên cạnh.

- Có mà nghiện ấy, nói vớ vẩn là giỏi.

Nó cũng chẳng thèm cãi lại con bé nữa vì chỉ có những người áp lực, buồn bã trong công việc hay cuộc sống hằng ngày mà phải tìm đến thuốc lá hay rượu bia để lạm dụng mới hiểu....

Tới chiều tối thì nó cũng chở con bé về nhà, tới nhà thấy mẹ với chú Tuấn đã về để còn chuẩn bị đồ đạc mai qua bên nhà bố mẹ chú Tuấn, đợt này qua sẽ ở 2 ngày cùng với đại gia đình bên đó. Vì là lần đầu nên nó cứ cảm thấy sợ sợ sao ý, chú Tuấn với mẹ nhìn nó là nhận ra ngay nên cũng an ủi, nói cho nó hiểu vấn đề.

Sáng hôm sau thì cũng theo kế hoạch mà đi thôi, đi mất 30p thì tới nơi trước mặt nó lúc này là 1 ngôi nhà 3 tầng sơn ngoài màu xanh nước biển nhạt nhìn khá khang trang. Vì đi ô tô của chú Tuấn nên phải đỗ xe ngoài cổng, lúc xuống nó ngại không dám vào khiến con bé Linh phải kéo tay nó theo.

Bước qua cánh cổng, lúc đó nó rất sợ, chẳng biết vì sao nhưng từ hôm qua tới giờ trong nó cứ có 1 nỗi sợ vô hình.... Chính nó cũng không biết nó sợ cái gì nữa 🤔

- Anh sao thế, anh cứ bình tĩnh lại đi, mọi người trong nhà đều mong anh lắm đó. (Bé Linh nói thầm với nó)

- ....

Lúc này chú Tuấn cũng vui vẻ nói với nó:

- Haha thanh niên lớn cả rồi có gì đâu mà con phải sợ. Nào đi, đi vào nhà với chú để chú giới thiệu với cả nhà nào.

Nó nhìn sang mẹ rồi tiến tới ôm tay mẹ đi theo như đứa trẻ con vậy, vào tới nhà chú Tuấn vui vẻ giới thiệu nó tới đại gia đình đang có mặt ở đây, còn nó thì vẫn khoác tay mẹ sau khi đã được ngồi ở bàn. Màn giới thiệu cũng qua đi, nó cũng lễ phép chào hỏi mọi người thêm 1 lần nữa mặc dù khi nãy đi vào nó đã chào 1 lần. Kể qua qua thì đại khái là 2 mẹ con nó được đón tiếp rất nhiệt tình, qua đó nó thấy được tình cảm ở đây thật ấm áp, nó cũng vui vẻ cười nhiều hơn và cũng gỡ bỏ được nỗi sợ khi nãy. Dần dần nó cũng quen ở đây hơn (sau này có lần bố mẹ đi công tác nó còn nhất quyết đòi về bên này ở cơ mà 😆😆)

Trưa mồng 4 tết khi đang cùng cả gia đình ăn uống vui vẻ thì nó nhận được cuộc gọi từ 1 số lạ?

- Alo ai vậy ạ?

- Anh không lưu số em luôn à?

Nghe giọng này thì là nhỏ Dung chắc rồi.

- À ừ Dung phải không?

- Anh còn phải hỏi em nữa à, mà anh đang ở đâu sao ồn thế?

- Tớ ở bên nhà nội ấy mà.

- Vậy chiều anh có rảnh không? Có nhớ hôm tất niên em nói gì không?

Nó chợt nhớ lại lời mời của nhỏ tới chơi hội.

- Nhớ nhưng mà hôm nay chắc không được rồi, phải ngày mai tớ mới về cơ.

- Hihi thế mai là anh về hả, mai ngày kia mới là hội chính, thế ngày mai anh xuống nhà em nhé.

- Vậy hả, ok mai về tớ xuống nhưng mà lớp mình có ai nữa không?

- Lớp mình hôm nay rồi, em mời lớp xuống chơi sớm mà.

- Vậy.....

- Hihi mai anh nhớ tới nhé, em đợi!

Chưa kịp ú ớ gì thì nhỏ đã cúp máy luôn rồi, kệ vậy mai hẵng tính.

Ở nhà nội chơi tới chiều thì cả nhà nó cũng xin phép ra về, ngồi trên xe chú Tuấn hỏi:

- Sao rồi con, đã yên tâm chưa.

- Ơ dạ yên tâm gì ạ?

- Con làm sao qua được mắt chú haha.

Cả nhà 4 người cứ như thế vui vẻ trò chuyện tới khi về nhà, tối đó mẹ làm mâm cơm thắp hương coi như hết tết, vậy là lại qua 1 năm mới, năm cũ qua đi năm mới đến mong mọi điều tốt lành sẽ đến với gia đình nó....

Mồng 9 cũng là ngày bắt đầu đi học lại sau quãng thời gian nghỉ tết, lên lớp gặp đám bạn với bao nhiêu câu chuyện ngày tết rồi còn lì xì cho nhau nữa, vì vẫn còn dư âm ngày tết nên hôm nay các môn thầy cô đều cho tự học (lý do thôi chứ tự học là ngồi chơi miễn sao không gây ồn quá làm ảnh hưởng đến lớp khác là được).

Nhỏ Phương công khai khoác tay nó trong lớp khiến cả lớp trầm trồ riêng chỉ có nhỏ Dung với nhỏ Nguyệt nhìn nó bằng ánh mắt hình viên đạn, rồi cũng chẳng kém mà tiến tới ngồi sát vào người nó hơn vì lúc này mấy khứa lớp nó đang quây lại chơi đầu đít ăn tiền, nó thì ngại nên nóng hết mặt. Bực bội nó xin phép đi wc để xuống căn tin cho đỡ, mà thế quái nào lúc sau nguyên bầy lớp nó xuống theo @@

- Bọn mày truy sát tao à? (Nó lên tiếng khi thấy đám bạn)

- Truy cmm, đang giờ ra chơi mày cấm bọn tao xuống đây á?

Hoá ra là do nó mải trầm tư nên không để ý đã tới giờ ra chơi :v

Thằng Huy lên tiếng:

- Á đm bắt thằng cờ hó X lại, nó xuống ăn mảnh từ nãy mà đell gọi ae mình.

Dứt câu cả đám bu lại hội đồng nó, rồi thằng cầm tay thằng cầm chân thằng cầm đầu nó cứ như vậy khiêng nó ra gốc cây giữa sân trường......(làm trò gì thì thôi chắc mn cũng biết rồi đấy. Vâng và đó chính là trò ôm cây huyền thoại 🥲 khi 2 chân nó bị kéo sang 2 bên và bị đẩy liên tục vào gốc cây) nó bất lực chỉ biết xin tha mạng. Sau 1 hồi hành hạ nó mới được tha, đám bạn mất dạy thằng nào có xác thằng đó bỏ chạy khiến nó bất lực đuổi theo. Mãi nó cũng tóm được thằng Cường Ngáo!

- Đại ca tha mạng cho đệ đệ :((

- Ae đâu, vác nó. (Nó ra hiệu cho đám bạn làm lại trò nó vừa bị hành hạ với thằng Cường rồi lại xác ai nấy chạy)

Đùa chán chê thì cả lũ thở dốc hết 1 lượt với nhau rồi vui vẻ ôm vai bá cổ nhau lên lớp khi tiếng chuông vào tiết vang lên.

- Anh bị bọn nó làm gì đấy, haha (nhỏ Dung ghé sát nó hỏi)

- Cười giề? Có thích khumm.

- Thích :))

- Thích vào thùng rác khum, anh e...... (Chưa nói hết câu thì nhỏ đã vội bịt miệng nó lại)

- Á á thôi, vị huynh đài đây đừng nóng vội mà để tỉu mụi bù đắp ha.

Con nhỏ nói giọng kiếm hiệp khiến nó chỉ biết cười.

Cái lớp nó nhây thứ 2 đừng lớp nào Chủ Nhật, con trai thì trò dạng háng ôm cây, con gái thì trò ném vào thùng rác mà không phân biệt. Miễn là đắc tội thì sẽ bị cả đám hùa nhau đi bắt chỉ cần có lời kêu gọi mà không quan tâm tới lý do.... Nhiều lúc có lỡ đắc tội mà bị tóm nó cũng chỉ biết bất lực gào hét xin tha mạng, nhưng cái đám nhây chúa này thì làm gì có đứa nào nương tay, lâu dần nó cũng nhây chẳng kém khứa nào 🤭

........

Cứ vui vẻ như vậy, khoảng thời gian đó nó thấy câu "mỗi ngày đến trường là một ngày vui" không sai tý nào, cũng sắp tới 26/3 trường nó tổ chức giải bóng đá nam. Năm ngoái, nó nghe kể lại lớp nó thua trong trận chung kết mà lại ở đường bóng cuối cùng nên năm nay khi có thêm thành viên là nó cũng biết chơi thì cả lớp quyết tâm sẽ vô địch lắm, bằng chứng là còn gần 1 tháng nữa mà đã hô hào nhau sẵn sàng để đi gạ kèo đá tập dần luôn rồi.

Sau trận đầu đi đá bóng với đám ở lớp, nó thấy out trình vcl vì nó chơi tiền vệ trung tâm mà chuyền bóng đến tận chân cho bọn bạn đối mặt thủ môn mà cũng sút ra ngoài được thế mà cũng vào đến tận chung kết năm ngoái @@.

- Đm chúng mày bịp à? Thế này mà năm ngoái vào chung kết được á????

- Hehe năm ngoái ăn hên.

- Tao biết ngay, chứ đá như bọn mày thì....

Nó chẳng buồn nói nữa ngược lại thì đám lớp nó cũng nhận ra điều gì đó khác biệt từ nó.

- Vl thằng X đá hay thế mà đợt trước nó chuyển về nó bảo không biết chơi haha (thằng ml Huy phân trần)

- Năm nay có mày lớp mình đúng là hổ mọc thêm cánh mà.

Cả đám hô hò nhau tự tin lắm!

- Ờ nhưng mà tao thấy tiền đạo lớp mình phế vl ra, giao hữu nhưng mà tao chuyền tận chân đối mặt cũng không ghi bàn nữa thì chịu rồi. (Nó nói trong tuyệt vọng)

Vì nó từng được đào tạo chuyên môn để trở thành cầu thủ chuyên nghiệp nên nó biết phải làm gì với đám bạn chân gỗ này. Vì thế những trận sau nó bắt đầu chỉ cho đám bạn cách chơi, cách cài người tiểu xảo mà không bị trọng tài phát hiện, mánh khoé gì biết nó chỉ hết. (đến lúc vào giải nó mới thấy quyết định đó hoàn toàn đúng đắn)

Quãng thời gian đó nhỏ Phương là người quan tâm tới nó nhất, nhỏ luôn luôn đồng hành khi nó đi đá bóng với lớp và lần nào cũng vậy, khi 2 đứa về nhỏ cũng hỏi nó 1 câu "Anh, đã yêu em chưa?" Tất nhiên nó hiểu và nó cũng đã dần dần dành tình cảm cho nhỏ nhiều hơn.

Hôm đó nó chủ động gọi cho nhỏ để rủ nhỏ đi cafe, nghĩ lại cũng là lần đầu tiên nó chủ động luôn.

- Hihi cơn gió nào khiến anh gọi cho em dzậy?

- Lạ lắm à, thế thôi nhé!

- Hihi, em nghi ngờ nha vì lần đầu tiên anh chủ động gọi đt cho em trước ý.

- Thì... Mà thôi đi cafe với anh không, ở nhà chán quá.

- Oaaaa, có chứ, tất nhiên là phải đi rùi.

- Ok, thế bây giờ anh qua đón ha.

- Vâng, anh đi cẩn thận nhé hihi.

Con nhỏ cười vui lắm, tắt máy nó cũng xách xe chạy qua nhà nhỏ, tới nơi như mọi lần nhỏ chẳng bao giờ để nó phải gọi lại mà đã chờ sẵn ở cổng nhà rồi. (Sau này nó biết mỗi lần khi Phương biết nó tới sẽ đều thật nhanh ra chờ nó như vậy, đơn giản vì thích)

Cứ như vậy đó là lần đầu tiên nó chủ động rủ nhỏ đi chơi riêng, có lẽ thứ tình cảm này rất nhanh thôi sẽ được nó thể hiện ra bên ngoài mặc kệ phía trước có bao nhiêu khó khăn, mặc kệ con đường nó chọn có khó đi đến mức nào.....

"Anh đã dần dần trao cho em trọn vẹn trái tim này rồi đó, đừng làm tổn thương trái tim này em nhé!"

...s2...