Tân Nương Mới Gả

Chương 7

Chương 7: Tâm tư của tam gia
Editor: tan_hye

Chỉ là người mà đại phu nhân nói là Thẩm Tử An trước kia, Thẩm Tử An bây giờ, cái gì cũng không biết! Chính là vá đế giày, cũng chỉ học được một nửa.

Nàng ngoan ngoãn lui ở một bên, các ngươi cứ khoe khoang đi, không liên quan đến chuyện của nàng! Bất quá, một cái nữ nhi quan Lục Phẩm làm thế nào có thể đính ước hôn sự với quan nhất phẩm trong triều đình được, lại còn có quan hệ họ hàng với hoàng gia nữa. Đang suy nghĩ, lão phu nhân đã mở miệng giải thích rồi, nói: "Công công ngươi tuy là người bất tài nhưng lại duy nhất làm đúng chuyện này, ngoài ý muốn cứu được Thượng Thư Đại Nhân đang gặp khó khăn, bọn họ cũng cảm động ân huệ, nhất định muốn lập thành hôn sự với nhà chúng ta. Mà khi đó, trong nhà hắn đã có Đại công tử rồi, trái lại nhà chúng ta thì không có khuê nữ. Công công ngươi vốn là muốn cự tuyệt chuyện này, không nghĩ rằng Thượng Thư Đại Nhân đã nhận định rồi. Vậy nên mới đợi mấy năm, không nghĩ tới phía bên ngươi liền có Đan tỷ, cho nên liền định hôn sự xuống. Này cũng coi như tiểu thư nhà ta có phúc khí!"

Khuôn mặt Thẩm Nguyệt Đan đỏ lên, đứng ở một bên dùng khăn che miệng mỉm cười.

Gả vào nhà như vậy đối với nữ tử cổ đại là rất tốt, Thẩm Nguyệt Đan này nếu gả vào Thượng Thư Phủ, trở thành thân thích hoàng tộc, không chỉ bản thân nàng, thân là trưởng tức (dâu cả) có địa vị khá cao, ngay cả Thẩm gia cũng được dính hào quang (*)! Không trách được này gia nhân đối với Đại tiểu thư này như thế nuông chiều!

(*): đoạn này tương tự với câu: một người làm quan cả họ được nhờ. Ý nói, nếu Thẩm Nguyệt Đan được gả vào Thượng Thư Phủ thì không chỉ nàng được ăn sung mặc sướиɠ, địa vị cao mà ngay cả Thẩm Phủ cũng dựa vào việc là có quan hệ thông gia với Thượng Thư Phủ mà được nhiều ích lợi.

"Đây cũng là do âm đức tổ tiên che chở." Trái lại, Đại phu nhân là một chủ nhân nên phải phát biểu, từng câu từng chữ giải thích của lão thái thái làm cho nàng mở cờ trong bụng.

Nói chuyện phiếm được một lát, lão thái thái kêu mệt mỏi. Tứ cô nương và ba vị phu nhân đều trở về viện riêng của mình rồi, nhưng hai đứa nhỏ còn phải đi tiền đường bái kiến Đại gia và Tam gia, cũng chính là hai thúc thúc của bọn họ.

Trước khi đi, Tứ cô nương dặn đi dặn lại nàng, không thể nói nhiều! Thẩm Tử An gật đầu liên tục, cho nàng nói nhiều nàng cũng không thích nói nhiều, người cổ đại này nói chuyện quá văn vẻ thật sự là rất nhàm chán, nàng nhất thời cũng không học được.

Đại gia Thẩm Thanh Cố, theo lời Tứ cô nương nói thì hắn là một thương nhân. Ứng xử hết sức khôn khéo, nhưng trái lại đối với người nhà thì hết lòng chăm sóc, nhiều năm trước tiền chuẩn bị cho Thẩm Thanh Bình dùng để mua chức quan đều là do Thẩm Thanh Cố bỏ ra. Thẩm Nguyệt Đan và Thẩm Tử An đã lạy xong, hắn chỉ là cười nhạt, rồi tặng mỗi người một thỏi bạc làm quà gặp mặt.

Trực tiếp đưa bạc rất tốt, rất thực tế!

Mà Tam gia Thẩm Thanh Nguyên là người nhàn rỗi, hiện tại giúp chút việc buôn bán cho đại ca, hắn có đôi mắt hoa đào, đảo mấy vòng trên người Thẩm Tử An rồi cười nói: "Đây là Tử An đi, thật là càng lớn càng đúng khéo léo, sang năm là 15 đi, có muốn Tam thúc giúp ngươi tìm một cái nhà chồng hay không!"

Thẩm Tử An chỉ nhìn hắn một cái, đã cảm thấy ánh mắt xảo trá của cái Tam thúc này đảo đi đảo lại, chỉ sợ hắn sẽ đem mình bán đi! Trên mặt co quắp một cái, nói: "Không nhọc Tam thúc bận tâm. . . . . ."

"A, chẳng lẽ trong lòng có người?"

"Không phải, tổ mẫu vừa mới hứa với Tử An, sẽ lưu ý một chỗ tốt cho!" Ném quả bóng cao su cho lão thái thái, Tam thúc này cũng sẽ không tranh nhiệm vụ làm bà mai với mẹ mình!

"Thật sao? Ha ha. . . . . ."

"Già mà không nên nết, không cần nói giỡn với Tử An." Đại gia đối với người đệ đệ này hết sức bất mãn, hơn nữa thấy nữ nhi bị Thẩm gia bỏ mặc ở ngoài này tính tính cũng rất trầm ổn. Người khác nói về đại sự đời người, nữ hài người ta luôn là ngượng ngùng không nói, nhưng nàng lại biểu hiện hết sức bình tĩnh. Cũng không biết là ngốc thật hay là tính cách như vậy!

Thẩm Thanh Nguyên gật đầu nói: "Dạ!"

Thẩm Nguyệt Đan cười nói: "Tam thúc kiến thức rộng rãi, nhưng thật muốn tìm một nhà đại môn đại hộ (nhà giàu, nhà có quyền thế) cho muội muội. Tuy nói là nữ nhi thứ xuất chỉ có thể là thị thϊếp cho người ta, nhưng mà so với tiểu môn tiểu hộ (nhà nghèo, nhà không có quyền) kia thì vẫn sung sướиɠ hơn. Tổ mẫu ru rú ở trong nhà, làm sao biết được người nào với người nào, Tam thúc, ngài cứ nói đi!"

Làm thϊếp tốt tại sao ngươi không làm thϊếp đi? Thẩm Tử An không nói, hàm răng cũng đã bắt đầu ngứa.

"Lời nói của phụ nhân a, Tam thúc cũng có ý nghĩ này! Nhìn bộ dáng Tử An gầy yếu như vậy, nếu thật gả vào tiểu môn tiểu hộ, ngộ nhỡ bị thương thân thể cũng không tốt. Ở Trung Châu cũng có một nhà thương gia họ Vu, buôn bán tơ lụa. . . . . ."

"Tam đệ, Vu lão gia đã có 5 phòng thϊếp rồi." Đại gia cũng không đồng ý, nhưng mà bản thân hắn từ trước đến giờ rất ít nói chuyện, cho nên chỉ là ngăn cản!

t.a.n-h.y.e-d.d.l.q.d

"Đại ca ngươi không biết, mấy phòng thϊếp kia không phải xuất thân là nữ nhi nhà nghèo thì cũng từ Câu Lan Viện. Tử An nhà chúng ta vừa đến, còn không đè họ xuống, hơn nữa Vu gia này nhưng tiền tài chính là tương đối giàu có . . . . . . Tử An ngươi xem. . . . . ." Trong lòng Thẩm Thanh Nguyên tính toán một phen, nhà nhị ca này dù gì là một quan gia Lục Phẩm, nếu như tặng điệt nữ nhi (cháu gái) cho Vu lão gia làm thϊếp, bọn họ tặng lễ vật mai mối để cảm tạ nhất định không ít.

Thẩm Tử An nhíu mày, Tam thúc này thật là làm mai – rất tốt. Nàng vẫn khẽ cúi đầu, tận lực giả dạng dáng vẻ xấu hổ, nói: "Tử An còn nhỏ, chuyện này không vội."

"Sao lại không vội được, muội muội qua năm cũng đã trưởng thành rồi sao có thể vẫn không có mối hôn sự nào. . . . . ." Thẩm Nguyệt Đan ở bên cạnh nhìn kịch hay đủ rồi chen miệng nói.

Dựa vào (câu chửi tục ở TQ)! Tại sao ngươi không đi mà làm thϊếp của Vu lão gia.

"Đa tạ Tam thúc và tỷ tỷ nhớ đến, chỉ là chuyện này vẫn nên do phụ thân làm chủ, không nhọc các ngươi phí tâm."

"Ngươi. . . . . ." Tam gia có chút không thích nghe rồi, điều này rõ ràng là cố tính gây bất hòa.

"Thôi, các ngươi đứng cũng mệt mỏi rồi, đi xuống đi!" Đại gia phân phó, Thẩm Nguyệt Đan và Thẩm Tử An liền đáp lại một tiếng rồi đi ra.

Thẩm Nguyệt Đan quả nhiên là một đại tiểu thư, thật đúng là bước như hoa sen, mềm mại như dương liễu bị gió thổi. Bên này một nha hoàn dìu đi, quả nhiên là có phong thái đại gia tiểu thư. Nhìn mình một chút, một thân một mình tựa như nha hoàn cứ thế ra khỏi gian phòng, do một ma ma dẫn đường đi về phía hậu viện.

Thẩm Nguyệt Đan hừ một tiếng nói: "Muội muội, tỷ tỷ khuyên ngươi một câu. Tam thúc cũng là có ý tốt, ngươi đừng không biết tốt xấu, nếu không thật phải gả cho nhà tiểu môn tiểu hộ lại phải chịu khổ chịu tội."

"Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, nhà nào cũng có phúc, cái mà người ngoài nói là chịu khổ chịu tội cũng không tính là gì. Cái gọi là mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, đọc tốt hay không tốt cũng chỉ là do bản lãnh của chính mình." Nói xong Thẩm Tử An cũng không nhìn sắc mặt của Thẩm Nguyệt Đan không tốt thế nào, nàng nói như vậy đã coi như là khách khí!

Thẩm Nguyệt Đan không ngờ cái muội muội bình thường ngốc nghếch này lại nói những lời này ra ngoài, nàng từ trước đến giờ tâm cao khí ngạo, cũng lười phản ứng lại tới cái muội muội còn không bằng nha hoàn này, dùng tư thế ưu nhã xoay người đi về viện của mình.

Tứ cô nương đứng ở ngoài cửa chờ một hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy nữ nhi trở về. Nàng mới yên tâm, nghênh đón nói: "Trở lại, có bị làm khó không?"

"Không có." Thẩm Tử An vẫn cảm thấy người mẹ này rất tốt, bởi vì kể từ đi tới thế giới này nàng liền vẫn luôn cưng chiều mình, cho dù bình thường mình không đi làm việc nàng cũng không nói một câu.

"Vậy thì tốt." Tứ cô nương lôi kéo nữ nhi vào gian phòng, vừa đi vừa nói: "Tam phu nhân mới vừa cho Xuân nhi đưa tới chút điểm tâm, ngươi vừa rồi còn chưa ăn no có thể ăn một chút lót dạ."

"Không cần." Nàng càng tốt với mình, Thẩm Tử An càng thấy có lỗi với nàng, ngộ nhỡ nàng rời đi, vậy người duy nhất Tứ cô nương chờ đợi cũng mất.

Chỉ là, tình thương của mẹ là vô biên cũng không cần cầu xin báo đáp. Thẩm Tử An chỉ có thể hưởng thụ, ngay cả quyền lợi cự tuyệt cũng không có. Ăn vài miếng điểm tâm, nghĩ đến một chuyện hỏi Tứ cô nương nói: "Tổ mẫu tới tán dóc, tại sao Đại gia, Tam gia cũng đi theo."

"Còn không phải tỷ tỷ của ngươi, 15 tháng này chính là lễ trưởng thành của nàng. Mà nhà Thượng Thư cũng rất nhanh sẽ tới hạ đính, nghe nói đoạn thời gian trước đã phái người tới hỏi xem có chuyện gì phải kiêng hay không. Suy nghĩ một chút, công tử nhà Thượng Thư năm nay cũng đã 23 tuổi rồi, vội vã cưới người qua cửa cũng đúng." Lúc rảnh rỗi Tứ cô nương thích lải nhải với nữ nhi nhà mình một chút, trước kia nữ nhi chỉ tự làm chuyện của mình, nói chuyện phiếm gì gì đó luôn luôn là không nói không rằng.

Một bên Tề mụ nói: "Với tính nết kia của Đại tiểu thư mà có thể có được nơi chốn như vậy thật đúng là phúc khí của mấy đời tích lại, nghe nói Tuần Đại công tử Phủ Thượng Thư, khi còn bé là bạn học cùng thái tử. Sau khi Thái tử đăng vị thì hết sức coi trọng, đã làm tam phẩm. . . . . . cái gì quan ấy."

"Chỉ sợ nàng gả đi cũng không nhất định tốt hơn." Tứ cô nương khẽ mỉm cười, tình huống trong nhà Quan Lục Phẩm còn biến thành như vậy, huống chi đó là phủ Quan Nhất Phẩm.

"Nương nói đúng lắm." Thẩm Tử An gật đầu đồng ý, Tứ cô nương mặc dù mềm yếu nhưng là tâm tư lại lạnh nhạt, chuyện tranh đoạt quyền lực cũng không thèm nghĩ, có lẽ bởi vì như thế mặc dù trải qua túng quẫn cũng bình thản ôn hòa.