Thư Duyệt ngây người, nghe giọng điệu này của Trường An công chúa, chẳng lẽ nguyên chủ cũng đã từng có ý định luyện võ ư?
Cũng đúng, nguyên chủ bị mọi người chế nhạo, cười cợt cũng là vì là một phế vật không có sức mạnh, không có thực quyền. Nếu như nguyên chủ có được sức mạnh giống như Bạch Lăng Nhạn thì đó lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Gương mặt Vu Cơ bên cạnh chẳng tỏ gì là ngạc nhiên, xem ra nàng ấy cũng đã sớm biết chuyện này rồi. Vì thế Thư Duyệt gật đầu đáp: “Đúng thế.”
Trường An công chúa thở dài, thế nhưng gương mặt nhợt nhạt lại nhiễm một tầng ý cười, nàng lôi từ trong ống tay áo ra một quyển sách cũ đã phai màu, sau đó đưa cho nàng.
“Đây là thứ phụ hoàng để lại cho ta, người sợ thứ này lọt vào tay người khác, cho nên trước nay ta chưa từng cho kẻ khác xem.”
Ánh mắt Thư Duyệt bất giác liếc về phía tên thị vệ đứng ở góc đình viện, nàng thầm nghĩ, thật sự chưa từng đưa cho kẻ khác xem sao?
Nhưng Thư Duyệt vẫn đưa tay ra nhận lấy, trên bìa sách có vài chữ tuy đã mờ nhưng nàng vẫn có thể mờ lờ đoán ra được, đó chính là bốn chữ .
Khóe miệng nàng khẽ giật, không phải phụ hoàng của nguyên chủ bị lão đạo sĩ nào trong dân gian lừa đấy chứ? Nàng hìn thế nào cũng không thấy được sự huyền diệu của quyển sách này…
Lúc bấy giờ Trường An công chúa đã đứng dậy phất tay áo nói: “Trời nổi gió rồi, bệ hạ cũng mau trở về đi thôi.”
Vừa dứt lời, nàng đã xoay người bước đi. Người thị vệ đứng ở góc đình viện nãy giờ cũng tiến tới ôm lấy cây đàn và bó thạch thảo, sau khi hành lễ với nàng cũng xoay người đi theo nàng ấy.
Sau khi gặp Trường An công chúa, Thư Duyệt cũng mất hết cả tâm trạng đi dạo, nàng vươn tay kéo Vu Cơ đứng dậy, hai người một trước một sau trở về tẩm điện.
Hôm nay Thư Duyệt phá lệ một lần không ngồi ở cung của Vu Cơ, nàng trở về tẩm điện của mình vừa ăn điểm tâm vừa lật giở xem , nói là tuyệt thế võ công, nhưng sau khi đọc xong quyển sách đó nàng lại cảm thấy thứ này giống mấy môn võ dưỡng sinh hơn…
Thế nhưng nàng vẫn rất hứng thú bừng bừng luyện thử. Thư Duyệt khoanh chân ngồi đả tọa trên giường từ giờ tị tới giờ mùi vẫn không cảm giác được thân thể có gì khác lạ.
Cả người Thư Duyệt ướt đẫm mồ hôi, thư thái thoải mái giống như trong sách nói còn chưa thấy đâu, chỉ thấy mệt mỏi đau nhức.
Thư Duyệt tiện tay vứt qua một bên, cả người nàng dính dính khó chịu, vốn là một người yêu thích sạch sẽ, Thư Duyệt không chút do dự đi tới ôn tuyền trong cung ngâm mình.
Nàng vừa bước ra khỏi ôn tuyền cũng là lúc A Diệp – cung nữ thân cận của Vu Cơ bưng một bát canh hạt sen tới.
Thư Duyệt ngả người lên long sàn, tay vô tình chạm phải góc của quyển , nàng lại nhìn về phía A Diệp ở phía trước. Nếu như nàng nhớ không lầm thì A Diệp biết võ, vậy nên Thư Duyệt cầm quyển sách lên giơ trước mặt nàng ta nói: “Ngươi nhìn thử xem, quyển sách này có chỗ nào khác lạ không?”
A Diệp giơ hai tay nhận lấy, tiếp đó cúi đầu cẩn thận quan sát, hồi lâu mới đưa lại quyển sách cho nàng rồi cung kính nói: “Bệ hạ, quyển bí kíp này hoàn toàn bình thường.”
“Nếu như luyện thành có phải sẽ trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ hay không?” Thư Duyệt không khỏi mơ tưởng một phen.
Nhưng A Diệp đã nhanh chóng đập tan mộng tưởng đó của nàng, nàng ta do dự hồi lâu mới nói: “Đệ nhất thiên hạ thì chưa tới mức đó… Nhưng vượt nóc băng tường thì hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Vừa nghe nàng ta nói như thế, Thư Duyệt đã hứng thú bừng bừng cho nàng ta lui, lại tiếp tục ngồi nghiên cứu , ngay cả bát canh hạt sen ở trên bàn cũng không lôi kéo được nàng.
Nghiên cứu tới tận tối cũng chẳng hiểu được gì cả, Thư Duyệt đau khổ phát hiện ra, có lẽ nguyên chủ thật sự là một phế vật về võ học. Bí kíp đơn giản này còn không thể luyện được, nói gì tới việc luyện những thứ cao siêu hơn.
Tâm trạng của nàng không vui vẻ, đương nhiên người xui xẻo sẽ là những người bên cạnh nàng. Đám cung nữ thị vệ trong cung cảm giác mấy hôm nay bệ hạ không vui, gương mặt nhìn người khác cũng nào cũng u ám, đặc biệt là khi nhìn cấm vệ quân đi tuần trong cung lại càng u ám, khiến cho cấm vệ quân run rẩy không thôi.
Cũng may vào mấy hôm này Bạch Lăng Nhạn cũng không tiếp tục vào cung nữa, nếu không Thư Duyệt chỉ sợ bản thân mình sẽ không nhịn được bộc phát hồng hoang chi lực với chàng ta mất.
Tuy nam chủ không lởn vởn trước mặt nàng nữa, nhưng tấu chương vẫn ngày ngày được Cố Kiếm đưa vào cung, càng ngày càng có xu thế gần nhiều hơn.
Ban đầu Thư Duyệt còn vui vẻ phê duyệt, nhưng trong tấu chương toàn là những chuyện lông gà vỏ tỏi, thậm chí có đại thần còn hỏi cách để có thể ‘sinh hoạt long dương’ giống nàng nữa… Vậy nên từ lần sau, cứ mỗi khi tấu chương được đưa tới, nếu như Thư Duyệt không có mặt ở đó thì còn tốt, chỉ cần nàng có mặt ở đó nhất định sẽ xé nát từng bản tấu chương ở ngay trước mặt Cố Kiếm.
Tiếng dữ đồn xa, chưa đầy một ngày sau khi xé tấu hết tấu chương ở trước mặt Cố Kiếm, tất cả quan viên trong thành đều biết chuyện này, bao gồm cả Bạch Lăng Nhạn – Người luôn im hơi lặng tiếng trong khoảng thời gian này.
Kết quả là vào buổi triều hôm sau của quan viên Bách Việt, ngự sử giám cử một người đứng ra chỉ trích nàng rất nặng về việc làm đó.
Thư Duyệt là một người ngươi kính ta ba thước, ta kính ngươi một trượng, ngươi đυ.ng tới ta, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Vì thế khi La đại nhân đang vạch tới tội trạng thứ ba ‘hoang da^ʍ vô đạo’ của nàng, Thư Duyệt đột nhiên vỗ tay bốp bốp, sau đó nửa cười nửa không nhìn La đại nhân.
“La đại nhân nói như vậy khiến trẫm đột nhiên nhận ra bản thân mình quả thật không phải là một quân vương hợp cách, trẫm nguyện thoái vị nhường ngôi để kéo dài sự hưng thịnh của Bách Việt. Nhưng không biết ai có thể tiến cử người lên thay trẫm ngồi ở vị trí này đây, La đại nhân… Trẫm thấy ngươi là ngươi cương trực thẳng thắn, ngồi ở vị trí này chắc chắn hợp hơn trẫm. Trẫm viết thánh chỉ nhường ngôi cho ngươi thì thế nào?”
Mặt mũi La đại nhân tái mét, vội vàng quỳ xuống la lớn: “Vi thần không dám, mong bệ hạ suy xét lại!”
Thư Duyệt nhếch môi cười: “Sao lại không dám, nhìn bộ dạng hùng hổ ban nãy của La đại nhân, người không biết còn tưởng ngươi muốn ép trẫm thoái vị nữa cơ đấy.”
Đại điện lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại giọng nói của Thư Duyệt vang vọng khắp nơi, nàng lười biếng tùy ý hạ lệnh: “La đại nhân âm mưu soán vị, chém đầu cảnh cáo. Vốn dĩ tội này phải chu di cửu tộc, xét cho cùng La đại nhân đã phục vụ cho Tiên hoàng, cho nên chu di cửu tộc có thể miễn. Nhưng con cháu ba đời sau không được phép đặt chân vào kinh thành nửa bước, trái lệnh, gϊếŧ không tha!”
Hổ không ra uy thì lại tưởng nàng là mèo con ư?
Toàn bộ đại thần vội vàng quỳ xuống can ngăn, đám người đồng thanh như một nói: “Bệ hạ, không thể! Mong bệ hạ suy xét lại!”
Thư Duyệt híp mắt nhìn đám đại thần đang quỳ phía dưới: “Thế nào, bây giờ còn học được cả cách kết bè kết cách không coi lời trẫm ra gì nữa phải không?”
Nàng vừa định nói gì tiếp thì Bạch Lăng Nhạn nãy giờ đang đứng một bên quan sát bỗng bước ra lạnh nhạt nói: “Chiêu Quân, đủ rồi.”