Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm

Chương 10: Chàng thừa biết là ta không muốn nhập cung

Thư Duyệt ‘à’ một tiếng, ăn gần hết bát cháo mới chậm chạp nói: “Nếu trẫm nói không có chuyện gì nàng có tin không?”

“Nếu ta nói ta mang thai bệ hạ có tin không?” Vu Cơ không trả lời mà hỏi ngược lại nàng.

Phép so sánh này đúng là khiến Thư Duyệt không còn gì để nói. Nàng đặt muỗng qua một bên, chậm rì rì lôi khăn tay ra lau miệng, lại tỉ mỉ gấp gọn khăn lại cho vào ống tay áo.

Vu Cơ vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng Thư Duyệt đành chịu thua nàng ấy: “Được rồi, nàng biết chuyện trẫm bị Nhϊếp chính vương hạ độc mà đúng không? Hôm nay trẫm…”

Nàng còn chưa nói hết câu, Vu tiệp dư đã giật mình cắt ngang: “Ý của người là hôm nay chàng ta lại hạ độc người tiếp?!”

Suy đoán này của nàng ấy hình như cũng rất có đạo lý, Thư Duyệt cũng chẳng muốn bịa chuyện nói dối Vu mỹ nhân làm gì, nàng đành thuận theo ậm ừ xem như đồng ý với lời nàng ấy nói.

Tâm trạng của Vu Cơ ban đầu là kinh hãi, sau đó lại tức giận, nàng ấy đập bàn nói: “Nhϊếp chính vương quả thật đúng là gan to hơn trời! Thế mà lại dám hạ độc bệ hạ! Bệ hạ, người đừng lo lắng, ta sẽ bảo A Diệp báo thù cho người!”

Đối với lời này, Thư Duyệt cảm động tới mức nước mắt lưng tròng. Xong, nàng vẫn không quên thế lực của Bạch Lăng Nhạn to lớn nhường nào, cho nên vội ngăn cản nàng ấy: “Đừng, chuyện này tự trẫm có suy tính riêng…”

Vu Cơ rất hoài nghi độ chân thật của lời này: “Thật sao?”

“Ừm.”

Tuy rằng trong lòng không tin tưởng lắm, nhưng Vu Cơ cũng không còn cách nào khác, quả thật nữ nhân ở chốn hậu cung bị kiểm soát rất gắt gao, nàng ấy có lòng thì cũng khó mà đủ sức.

Chuyện này, vẫn phải tự dựa vào Vương Chiêu Quân mới xong.

Bỗng, Vu mỹ nhân như nhớ tới điều gì, nàng ấy bỗng nói: “Ta nghe nói người lập Bích Lan, con gái của Lễ bộ thượng thư làm hậu?”

Nhắc tới chuyện này, Thư Duyệt cũng mới nhớ ra trong hậu cung của mình còn một Hoàng hậu tương lai nữa. Nàng nắm tay Vu Cơ, nhẹ giọng nói với nàng: “Trẫm quên mất không nói với nàng chuyện này, trẫm đang cho người chế tác lại Phượng ấn, sau này chế tác xong sẽ để ở chỗ nàng…”

Nàng vẫn còn chưa nói hết câu, Vu Cơ lại cắt ngang: “Chiêu Quân, người đang muốn hại ta đúng không?”

Thư Duyệt mơ hồ: “Cái gì cơ?”

Ánh mắt Vu Cơ tràn đầy hoài nghi: “Giao Phượng ấn cho một tiệp dư nắm giữ, Hoàng hậu thì bỏ bê không quan tâm. Đây không phải là muốn đẩy ta vào chỗ chết à?”

Thư Duyệt đột nhiên vỗ đầu mình một cái: “Ôi, trẫm quên mất chuyện này!”

Vu Cơ: “…”

“Sáng hôm nay ta nhìn thấy người ở cung thái hậu sửa soạn đồ, xảy ra chuyện gì ư?”

Nghe tới đây, minh quân Thư Duyệt bỗng nở nụ cười bí hiểm: “Nàng sẽ sớm biết thôi…”



Thái hậu một nước đi cầu phúc là chuyện lớn, vì thế kể từ khi nghe được tin tức này, bách quan đã nhanh chân, sau buổi triều sáng sớm, vừa mới về nhà ăn cơm xong lại vội vàng vào cung đưa tiễn để tỏ lòng trung của mình.

Thái hậu Khuynh Họa ngồi trong xe ngựa, bốn phía có cấm vệ quân bảo vệ, bên cạnh lại có một vài cung nữ thân cận cưỡi ngựa đi song song để tiện bề cho việc sai bảo. Phía sau là một đoàn người bao gồm thái giám, thị vệ đang khiêng hòm đồ.

Thư Duyệt dẫn đầu đám quan viên đứng ở trên tường thành, nhìn đoàn người đang đi về phía Tây phía dưới, không khỏi cảm thán, quy mô này… Phô trương thế này… Ôi ôi!

“Mẫu hậu của trẫm đúng là lo cho nước cho dân, đi cầu phúc còn hoành tráng hơn cả trẫm xuất cung... Ngươi nói có đúng không, Khuynh thừa tướng.” Thư Duyệt than thở với Khuynh thừa tướng đang đứng bên cạnh mình.

Khuynh thừa tướng nhìn theo bóng Khuynh Họa phía xa xa, trông biết ý câu này của nàng là thế nào, cho nên không dám đáp.

Dường như Thư Duyệt cũng không mong nghe Khuynh thừa tướng đáp lại, nàng phất tay áo dài rộng, nói với đám quan viên phía sau lưng mình: “Trở về đi, trẫm mệt rồi.”

Đám người vâng dạ một hồi, tiếp đó lại lũ lượt kéo nhau xuống cổng cung. Đã lâu rồi Thư Duyệt không được đứng hóng gió thoải mái thế này, cho nên nàng vẫn chưa về vội mà là đứng trên cổng thành cảm nhận từng cơn gió nhẹ nhàng thổi phất qua mặt.

Ở tửu lâu cách đó không xa, Khuynh Diệp nhìn đoàn người cô cô dẫn theo đi về phía tây, mím môi hồi lâu mới quay đầu nhìn đệ nhất mỹ nam Bách Việt – Bạch Lăng Nhạn đang ngồi ở đối diện mình.

Lúc này Bạch Lăng Nhạn cũng đang nhìn ra ngoài, nhưng không phải là nhìn đám người Khuynh Họa mà là nhìn vị nam tử trên vạn người kia – Vương Chiêu Quân đang đứng trên cổng thành.

Nắng chiều rọi lên gương mặt tuấn tú tới dị thường của y, vẻ anh khí ngày thường hoàn toàn biến mất. Dường như y đã thay đổi… Mà sự thay đổi này, lại rất hợp với sở thích của Bạch Lăng Nhạn.

Nhận ra Bạch Lăng Nhạn thất thần, Khuynh Diệp xoay xoay chén trà trong tay, hồi lâu mới nhẹ giọng gọi một tiếng: “Lăng Nhạn?”

Chỉ thấy chàng ta quay đầu ‘ừ’ một tiếng, Bạch Lăng Nhạn cầm chén trà lên nhấp một ngụm, trà có vị đắng chát, không ngon như trà ở trong cung. Bởi vì tử nhỏ đã được nuôi dưỡng cẩn thận, cho nên Bạch Lăng Nhạn không quen uống loại trà này, chàng ta chỉ nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đặt chén xuống bàn không đυ.ng tới nữa.

Khuynh Diệp đang mải suy nghĩ, cho nên không nhận ra hành động nhỏ này của Bạch Lăng Nhạn, nàng ta nói: “Lăng Nhạn, chuyện ban nãy ta nói với chàng, chàng có suy tính gì không?”

Bạch Lăng Nhạn im lặng không đáp, cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại tiếng gõ ngón tay nhịp nhàng của chàng ta.

Bỗng, ngón tay đang gõ của chàng ta dừng lại, chàng ta bỗng hỏi một câu chẳng liên quan: “Khuynh Diệp, nàng ra ngoài gặp bổn vương thế này, phụ thân của nàng có biết không?”

Khuynh Diệp ngẩn ra, dường như không ngờ chàng ta sẽ hỏi điều này, xong vẫn đáp: “Phụ thân ta đã vào cung từ sáng sớm…”

“Vậy sao? Bổn vương e là phụ thân nàng sẽ không đồng ý chuyện hợp tác này đâu, ông ta vẫn luôn khinh thường bổn vương không phải sao? Hơn nữa…” Bạch Lăng Nhạn nói tới đây bỗng dưng ngừng lại, không biết nghĩ tới điều gì mà khóe miệng lại khẽ cong lên, chàng ta nói tiếp: “Vương Chiêu Quân vẫn còn tác dụng, tạm thời không thể trừ khử.”

Bàn tay Khuynh Diệp run lên, trà trong chén vẩy ra ngoài một chút: “Lăng Nhạn, trước nay chàng chưa từng từ chối lời đề nghị của ta...”

Bạch Lăng Nhạn ngắt lời nàng ta: “Đó là bởi vì những chuyện đó đều nằm trong sự cho phép của bổn vương, nhưng chuyện này thì khác… Khuynh Diệp, có điều này nàng nên biết, bổn vương không thích những nữ nhân có tâm tư quá thâm trầm.”

Gương mặt xinh đẹp của Khuynh Diệp hơi tái nhợt, nàng ta cắn môi, hồi lâu mới nói: “Không phải trước kia chàng bảo chàng bị thu hút bởi tính cách này của ta hay sao? Bạch Lăng Nhạn, chàng thay đổi rồi!”

Động tác đứng dậy của Bạch Lăng Nhạn bất giác ngừng lại, chàng ta bỗng quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp như nước hồ mùa thu của nàng ta, đoạn nói: “Khuynh Diệp, đó là chuyện của mười năm về trước. Bổn vương thưởng thức nữ nhân thông minh, nhưng độc ác và thông minh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Những chuyện nàng làm, lừa được thiên hạ, nhưng không qua mắt được bổn vương.”

Chàng ta vừa nói vừa đứng dậy có ý rời đi, nhưng chân vừa bước được nửa bước thì eo đã bị người khác ôm chặt.

Khuynh Diệp vòng tay qua ôm chặt eo chàng ta, sau lại dụi đầu vào lưng chàng ta như lúc còn thủa thiếu niên hay làm, rầu rĩ nói: “Chàng thừa biết ta không muốn vào cung nên mới làm như vậy mà…”

Bạch Lăng Nhạn xoay người đối diện với Khuynh Diệp, dùng tay xoa đầu nàng ta, nhẹ giọng trần thuật lại từng việc nàng ta đã làm: “Vậy nên nàng sai người hạ độc Vương Chiêu Quân, sau lại tự loan tin mình bị cảm phong hàn, tiếp đó sắp xếp để ta gặp được nữ nhi của Lễ bộ thượng thư Bích Lan phải không?”